Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Ban đêm, Cố Chi nằm trên giường nệm cao su rộng lớn của mình mà đột nhiên hắt hơi mấy cái.
Cố Chi xoa xoa mũi: Nửa đêm nửa hôm ai lại tương tư về cô mà ngủ không được vậy nè.
Cô nghĩ mãi không ra là ai đang nhớ về cô, cuối cùng lại nghĩ chắc là Cố Dương.
Cố Chi trở mình, hắt hơi mấy cái xong cũng tỉnh ngủ hẳn, nằm trên giường phấn khích chuyện mình chuẩn bị học biết chữ rồi, sau đó lại nghĩ đến chuyện mà Cổ Dụ Phàm nói với cô.
Có vẻ mọi người khá là thích bộ sườn xám cô mặc lên báo kia, bây giờ đã trở thành kiểu dáng thịnh hành nhất Thượng Hải rồi, thậm chí có vài tiệm quần áo còn muốn mời cô làm người mẫu nữa chứ.
Cố Chi đột nhiên cảm thấy để cho người khác kiếm tiền thế này không ổn, chi bằng để bản thân tự kiếm tiền vẫn tốt hơn.
Cửa hàng trang sức Vĩnh Mỹ buôn bán tốt như thế, tuy rằng cũng chỉ là làm bậy làm bạ thôi, nhưng cô cũng tích luỹ được ít nhiều kinh nghiệm làm ăn. Bây giờ tính toán đi mua một hai cửa hàng quần áo, sau đó chỉ chuyên làm quần áo theo sở thích của cô, cùng một mẫu làm vài ba bộ thôi, để cô mặc một bộ, còn lại thì đem bán đi kiếm tiền.
Lần trước vòng tay giống với Phú bà trở nên cực kỳ được ưa chuộng ở Thượng Hải, vì giá cũng phải chăng, không khác biệt gì lắm với các loại trang sức bình thường, nên có rất nhiều người đến mua. Lần này Cố Chi muốn thiết kế quần áo số lượng có hạn, tục ngữ có câu vật đắt vì quý (*), mấy món này toàn bộ đều là sườn xám làm thủ công, số lượng đặt làm ở xưởng cũng ít, cô bán đắt một chút, có thể sẽ kén người mua, nhưng mà giá cả cũng tính toán hết rồi, dù không bán chạy thì cũng không tính là bị lỗ.
Cố Chi càng nghĩ càng thấy ý kiến này không tồi. Bản thân cô thích mặc đồ đẹp, thích diện quần áo mới, chỉ cần nghĩ đến việc quần áo của mình có thể kiếm ra tiền cũng cảm thấy thật vui vẻ.
Nhưng mà bây giờ, mấu chốt là phải đi tìm mấy nhà thiết kế trang phục có tay nghề cao cùng với thợ may vá, làm ra mấy bộ quần áo khác biệt với những cửa hàng khác. Nếu không khác biệt gì, lúc chụp lên thì cũng đâu khác gì khắp Thượng Hải tìm đâu cũng có.
Cố Chi tính toán một hồi đến ngủ quên, đến sáng hôm sau, mang theo Tạ Dư, hai người cùng nhau đi tìm một xưởng may vá sườn xám.
Cửa hàng này mặt tiền không lớn, trang hoàng cũng bình thường, thoạt nhìn so với mấy cửa hàng bình dân thì cũng không khác gì, so với mấy nhà may mà các tiểu thư đài cát ở Thượng Hải ghé thăm thì còn kém xa, nhưng những bộ sườn xám của Cố Chi lại đều xuất phát từ nơi này mà ra cả.
Chỉ vì một nguyên nhân mà thôi – cửa tiệm này có hai người kỹ thuật may vá cực kỳ tốt.
Nhưng mà chủ nhân của cửa tiệm này chẳng khác gì một con tì hưu, chỉ có vào mà không có ra. Kiếm được mấy đồng lời nhưng chẳng chịu đầu tư nguyên liệu, thợ làm thì tay nghề chất lượng cao nhưng vật liệu may mặc lại chất lượng kém, cho nên làm ăn cũng bình thường thôi.
Cố Chi lần trước cũng là vô tình ghé qua, bộ sườn xám kia cũng là cô tự đem nguyên liệu đến rồi nói họ làm theo ý của cô.
Gần đây cửa tiệm nhận được không ít đơn đặt hàng giống bộ sườn xám của ngôi sao ca nhạc Cố Chi. Ông chủ thấy ngôi sao ca nhạc Cố Chi ghé thăm, vội vàng đem cô nâng lên như thượng đế.
"Cố tiểu thư, cô sao rảnh rỗi lại ghé đây thế, muốn mua quần áo mới hả? Muốn may mẫu gì? Vẫn dùng nguyên liệu của cô hay sao?" Ông chủ đội mũ mái vòng, mặc áo khoác dài đi ra, cười hì hì hỏi.
Cố Chi nói ý định của mình, cô muốn mua cửa hàng này, sau đó giữ lại hai thợ may vá trong tiệm.
Ông chủ vừa nghe Cố Chi nói muốn mua cửa hàng, đôi mắt nhỏ trừng lớn: "Chuyện này, chuyện này..."
Cố Chi ngửa đầu nhìn trần nhà cũ kỹ đầy mạng nhện và dây điện: "Ông bán cho tôi đi, thà thế còn hơn cứ buôn bán ế ẩm thế này."
Cô hướng về phía ông chủ gật đầu: "Cứ ra giá đi, tôi không trả giá đâu."
"Cái này....cái này..." Ông chủ tựa hồ có chút khó xử, tháo mũ xuống, gãi gãi đỉnh đầu lưa thưa vài cọng tóc, sau đó nhìn mấy cọng tóc rụng trong lòng bàn tay mà đau lòng không thôi. Sau đó, ông ta thả mấy cọng tóc rụng kia vào lại đỉnh đầu chẳng có bao nhiêu tóc của mình, đội mũ lại.
Ông chủ: "Cố tiểu thư, không phải tôi không muốn bán, nhưng cô phải biết, đây không chỉ là cửa hàng bình thường, mà còn là sản nghiệp tổ tiên của tôi nữa."
"Tôi không muốn sản nghiệp tổ tiên của ông." Cố Chi nói, "Tôi chỉ cần người may vá thôi, nhưng tôi vẫn là một người trượng nghĩa. Người may vá của ông đã bị tôi lấy đi, để lại cho ông một cái cửa hàng không, ông chịu được sao?"
Cố Chi biết là ông ta muốn nâng giá: "Không nói nhiều nữa, cứ ra giá đi, tôi không trả giá đâu."
Ông chủ cửa hàng nói là muốn suy nghĩ thêm một chút, ngày hôm sau sẽ cho Cố Chi biết đáp án.
Cố Chi gật đầu đồng ý, ngày hôm sau quả nhiên nhận được lời đồng ý của ông ta, giá bán cao hơn giá thị trường không ít.
Ông chủ cúi đầu khom lưng: "Cố tiểu thư, cô cũng đã biết đây là sản nghiệp tổ tiên, cho nên giá cả thế này thì cũng ... Ha ha."
Ông vốn dĩ nghĩ rằng Cố Chi nghe giá xong sẽ bị doạ sợ, thậm chí bỏ chạy mất dép luôn không chừng, ai dè chưa kịp làm gì đã không thể tin nổi chuyện tiếp theo.
Cố Chi nghe xong, không chớp mắt một cái: "Được, vậy quyết định thế nhé, ông chuẩn bị hợp đồng đi."
Nụ cười tươi trên gương mặt của ông chủ đông cứng lại: ".................." Sao tự nhiên cảm giác như mình bị hố rồi, rõ ràng ban đầu mình là người lòng dạ hiểm độc mà.
Cố Chi lấy hợp đồng ra suy xét, nghĩ lại vẫn thấy có kiến thức một chút vô cùng quan trọng. Cô đã đưa hợp đồng kia cho Cổ Dụ Phàm xem xét, điều lệ bình thường, hơn nữa nếu vi phạm hợp đồng sẽ phải đền gấp 10 lần tiền vi phạm hợp đồng.
Hai người mỗi người giữ một bản hợp đồng, sau đó Cố Chi lấy ra tờ chi phiếu đã ký sẵn đưa cho ông chủ, tự mình cất hợp đồng xong đứng lên: "Ông thông báo với mọi người đi, nhanh chóng hoàn thành những đơn hàng đang có, qua mấy ngày nữa tôi tới thu cửa hàng."
Ông chủ nắm chặt chi phiếu trên tay, mặt mày hớn hở: "Được được, Cố tiểu thư đi thong thả."
Cố Chi nghĩ đến bản thân cô lại đi mua thêm sản nghiệp, tuy rằng cửa hàng trang sức Vĩnh Mỹ hơn nhiều so với một tiệm may nhỏ xíu, nhưng mà thợ may trong tiệm thật sự rất vừa ý cô, về sau cô sẽ mua về thật nhiều nhiên vật liệu may mặc cao cấp để họ chuyên môn làm cho cô những bộ quần áo xinh đẹp. Nghĩ thế thôi đã đủ để cô vui cả ngày.
Cố Chi ngồi vào trong xe ô tô của mình. Tạ Dư hỏi cô còn muốn đi chỗ nào nữa không, nhưng Cố Chi chỉ muốn đi về nhà.
Lúc ngồi trong xe, tự nhiên Cố Chi cảm thấy có hơi hồi hộp.
Cổ Dụ Phàm làm việc thật nhanh nhẹn, cô mới hỏi nhờ ông ta mấy ngày, mới đó đã gửi qua cho cô lý lịch của vài vị gia sư theo ý cô rồi. Cố Chi cuối cùng chọn một vị gia sư học ngành Luật của đại học thánh Johan, người này vừa học vừa đi làm kiếm tiền trang trải học