Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Tại văn phòng giám đốc công ty dệt, sau khi gọi điện xong, thư ký của ông chủ có dặn là ông chủ sẽ cân nhắc, có thể chiều nay sẽ đến gặp mặt nói chuyện.
Giám đốc Triệu xác nhận lại hai ba lần là mình không có gọi sai số, người nhận điện thoại là Trần Gia Minh, chuyển lời thay cho người thừa kế của Hoắc thị là Hoắc Đình Sâm, sau đó cúp điện thoại, cảm giác như mới rớt từ trên trời xuống.
Đến cả chưa gặp mà đã đồng ý thương lượng, Cố Chi cảm thấy ông chủ này rất dứt khoát , nhìn giám đốc Triệu mà hất cằm một cái.
Ông đó, chuẩn bị cạp đất mà ăn đi nha.
——
Địa điểm bàn chuyện làm ăn là nhà hàng Hoà Bình. Thời điểm Cố Chi đến nơi, cũng muốn xem thử rốt cuộc đây là loại ông chủ nào mà để cho nhân viên tuỳ tiện bắt nạt người khác như thế. Sau đó, cô lại nghĩ đến sản nghiệp Cố thị của mình đang ngày càng mở rộng, tiền đẻ ra tiền, nên bước đi vô cùng mạnh mẽ, đi theo nhân viên phục vụ đến phòng ăn đã đặt trước.
Lúc nhân viên mở cửa ra, điều đầu tiên Cố Chi nhìn thấy là phía sau đầu của hai người đàn ông.
Cô bỗng nhiên cảm thấy người ngồi ở vị trí chủ vị có một cái gáy khá xinh xắn, có hơi giống cái gáy của Hoắc Đình Sâm.
Sau đó, người đó quay đầu lại, Cố Chi liền nhận ra tên khốn kiếp nào đó.
Cố Chi nhìn thấy khuôn mặt không thể quen thuộc hơn của Trần Gia Minh đang tươi cười, cảm thấy khó hiểu.
Ủa tình huống gì đây?
Thế này là thế nào?
Cố Chi ngỡ ngàng mà nhìn hết một vòng xung quanh, xác định mình không có đi lộn chỗ.
Đừng nói là, cái chữ mà tên giám đốc Triệu kia viết cho cô trên giấy .... là chữ Hoắc ư?!
Là Hoắc trong Hoắc Đình Sâm á?
Cố Chi muốn đập đầu.
Chó má thật đó, lại vì không biết chữ mà chơi ngu nữa rồi!
Hèn chi bảo sao cái tên giám đốc kia ngay từ đầu đã kiêu ngạo như thế, hoá ra là sản nghiệp nhà họ Hoắc.
Có Hoắc Đình Sâm làm ông chủ, hèn chi đức hạnh của nhân viên cũng chả tốt đẹp gì.
Cố Chi không ngờ được một ngày nào đó bản thân có thể mua lại thứ gì từ trong tay Hoắc Đình Sâm, liền nhịn hết bao nhiêu cảm xúc dâng trào trong lòng. Hồi xưa thì mỗi khi nghĩ như thế, cô sẽ bỏ cuộc liền, nhưng bây giờ cô là ai chứ. Cố Chi bây giờ cũng đã thuộc loại có tiền giàu có rồi, còn là Phú bà thần bí nổi danh khắp Thượng Hải cơ mà. Hôm nay nói là đi bàn chuyện làm ăn, đối phương như thế nào lại thành bạn giường cũ Hoắc Đình Sâm vậy nè?
Thôi người ta cũng là kẻ có tiền, tới bàn chuyện làm ăn thôi mà.
Cố Chi ngồi vào chỗ đối diện Hoắc Đình Sâm, Trần Gia Minh thấy cô đi tới thì liền kéo ghế ra giúp cô. Cố Chi hít một hơi sâu, sau đó nhìn Hoắc Đình Sâm đang ngồi đợi sẵn.
Hoắc Đình Sâm từ lúc Cố Chi tiến vào đến giờ đều chưa hé nửa lời.
Cố Chi muốn vào thẳng vấn đề, bắt chước tướng ngồi của Hoắc Đình Sâm mà chào một tiếng: "Hoắc tổng."
Hoắc Đình Sâm nghe được hai chữ "Hoắc tổng" này thì liền hơi nhăn mày lại.
Cố Chi quyết định đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý định của mình, gật đầu một cái với Trần Gia Minh trước: "Là tôi muốn mua công ty của các người." sau đó lại nhìn Hoắc Đình Sâm, "Vậy chắc Hoắc tổng cũng biết rồi, tôi muốn mua lại một xí nghiệp của Hoắc thị, mua lại cả công nhân, nên ngài ra giá đi."
Cố Chi nói là nói thì nghe chắc nịch nhưng trong lòng cũng hơi mông lung. Vì ban đầu cô tưởng đây chỉ là một ông chủ bình thường thôi, muốn mua muốn bán gì cũng nhanh gọn. Ai mà ngờ đâu lại đụng trúng Hoắc Đình Sâm, là kẻ nắm giữ doanh nghiệp Hoắc thị hàng đầu Thượng Hải, thậm chí là cả nước cơ chứ. Cô cũng không chắc mình có đủ tiền để mua không nữa. Thôi đủ thì mua không thì thôi, tính toán dùng dằng chi cho mệt.
Hoắc Đình Sâm trên mặt không chút biểu cảm, Trần Gia Minh ở bên cạnh nghe xong cảm thấy muốn nổ não.
Mua cửa hàng trang sức xong rồi mua biệt thự xa hoa thì thôi đi, còn muốn mua cả Hoắc thị á? Rốt cuộc thì Cố Chi đấy lấy tự tin ở đâu ra chứ? Chẳng phải đây chỉ là một cô gái bình thường thôi sao?
Quả thật Hoắc thị có rất nhiều sản nghiệp lớn nhỏ, sợ là cô dùng cả hai bàn tay bàn chân đếm cũng không hết. Chuyện khác không nói, chỉ đơn giảm mấy cái quan trọng như đường xá giao thông cùng với vài tuyến đường sắt then chốt thôi, cả nước trên dưới, từ bắc vào nam cũng chưa có ai dám tuỳ tiện đòi mua lại Hoắc thị cả.
Quả nhiên không thể xem thường những người có vẻ ngu ngơ được.
Trần Gia Minh trong đầu chợt nhớ ra những gì mà Hoắc Đình Sâm nói ở văn phòng, đột nhiên có suy nghĩ khác.
Nhìn xem, thái độ của Hoắc Đình Sâm đã rất rõ ràng rồi, cũng không có ý gì muốn nối lại tình xưa với người cũ hết. Vậy mà giờ người ta cũng không hề nhắc đến chuyện quay lại, chỉ đơn giản nói là muốn mua lại công ty, nghe có vẻ hoang đường nhưng lại vô cùng hiệu quả, trực tiếp lừa được Hoắc Đình Sâm ra gặp trực tiếp.
Hiện tại, mặt đối mặt rồi thì cái gì cũng dễ dàng, chỉ cần ngồi thỏ thẻ vài câu xong làm rơi vài giọt nước mắt, Hoắc Đình Sâm kiểu gì cũng sẽ mềm lòng, xong lại tha thứ cho người phụ nữ này, ngoan ngoãn đem cô ta về làm vợ hai, lại tiếp tục cung phụng đủ kiểu. Nhiều khi sợ là kết hôn được 10 ngày thì hết 9 ngày là ngủ ở chỗ cô ta, bỏ lơ Triệu tiểu thư qua một bên.
Trần Gia Minh sau khi cảm thấy đã nghĩ thông suốt rồi thì liền tức giận. Bản thân anh ta đã lăn lộn thương trường nhiều năm, là cáo già thành tinh rồi mà cũng phải bội phục nước đi này của Cố Chi.
Người phụ nữ này liệu có phải là hồ ly tinh chuyển thế không chứ?
Hoắc Đình Sâm vẫn giữ một mặt không biểu cảm, còn Trần Gia Minh thì không biết đang nghĩ cái gì mà mặt mày vô cùng biến hoá. Cố Chi nhìn hai người như thế cảm thấy không biết nói sao, đành phải nói lại những gì vừa nói lần nữa: "Hoắc tổng, tôi thật sự nghiêm túc muốn mua lại xưởng dệt của ngài, ngài ra giá đi."
Đến cả tên cô cũng nghĩ rồi, về sau sẽ