Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Cố Chi đi thật nhanh, nhưng lúc ra đến hành lang bên ngoài đại sảnh thì vẫn không thể cắt đuôi được Hoắc Đình Sâm chân dài đang đuổi theo.
Hoắc Đình Sâm đưa tay giữ cánh tay Cố Chi lại.
Cố Chi đành phải đứng một chỗ.
Cô xoay người, có vẻ không vui: "Buông tôi ra."
Hoắc Đình Sâm không biết Cố Chi vì sao tự nhiên lại biến thành quả bom chuẩn bị phát nổ: "Mấy người đó nói gì em à?" Mấy người đó là chỉ mấy người trong sảnh tiệc kia.
Cố Chi chỉ "Hừ" một tiếng, nhìn tay Hoắc Đình Sâm vẫn còn nắm chặt tay của cô: "Hoắc tiên sinh, anh làm ơn có tự trọng một chút."
Hoắc Đình Sâm nghe thấy hai chữ "tự trọng", nhìn về phía Cố Chi. Từ nãy đến giờ anh chưa hề làm gì với cô, vậy mà bây giờ cô lại bảo anh phải giữ "tự trọng".
Xúc cảm mịn màng nơi đầu ngón tay truyền đến, không muốn buông ra đâu nhưng người ta bảo buông tay thì đành buông thôi.
Buổi tiệc vẫn đang diễn ra, anh buông tay cô ra rồi nói: "Tôi đưa em vào trong."
Cố Chi: "Không cần."
Cô hung hăng trợn mắt nhìn Hoắc Đình Sâm một cái, sau đó tự mình đi về phía sảnh tiệc.
Hoắc Đình Sâm nhìn theo bóng dáng của Cố Chi thật lâu. Lúc ra khỏi công ty, trong lòng anh lúc nào cũng nghĩ mãi chuyện Cố Chi nói hôm nay đi tiệc không có người đi cùng, cho nên anh mới qua đây.
Nhưng mà hình như, người ta không hề muốn nhìn thấy mặt anh.
Hoắc Đình Sâm sửa sang lại trang phục, lần nữa bước vào sảnh tiệc, bên trong mọi người đang bàn tán xôn xao.
Mọi người ở đây chẳng ai nghĩ là Hoắc Đình Sâm sẽ đến dự tiệc cả. Bây giờ người đã đến rồi, đối với những người tham gia buổi tiệc ở đây, sự xuất hiện của anh hoàn toàn xứng với bốn chữ "đại giá quang lâm".
Mọi người không hẹn mà cùng nhau nhìn về hai bên tay trống trơn của anh.
Hoắc Đình Sâm đến rồi, còn Triệu tiểu thư đâu?
Anh không đi cùng Triệu tiểu thư à? Triệu tiểu thư không phải lúc trước đã uyển chuyển từ chối thư mời rồi sao, tự nhiên Hoắc Đình Sâm xuất hiện ở đây giờ này làm gì?
Ai ai cũng suy diễn đầy bụng mà chẳng dám nói. Phóng viên đang đứng canh thì vui mừng không kể xiết, không ngừng hướng về phía anh mà chụp ảnh.
Vũ hội kết thúc, buổi từ thiện đấu giá quan trọng cuối cùng cũng đến rồi.
Cố Chi lần trước đã tham gia đấu giá một lần rồi nên rất có kinh nghiệm, dùng thư mời mà đi đổi thẻ đấu giá.
Tuy nói là tiệc tối từ thiện, nhưng mà những vật được đem ra đấu giá hôm nay được lựa chọn rất kỹ, những tiểu thư khuê cát đến tham dự cũng vô cùng náo nhiệt.
Dù sao cũng là tiệc từ thiện, cho dù lúc ở trên phố đi ngang qua một phu kéo xe đều đưa tay che mũi lại, nhưng khi đến chụp hình trước tiệc thì ai cũng vô cùng hào hứng. Dù trong lòng không thật sự đến để làm từ thiện, nhưng mà ai ai cũng muốn tên tuổi mình gắn thêm vài việc thiện. Các tiểu thư ở đây đều được giao nhiệm vụ cả, mỗi nhà đều có một hạn ngạch nhất định, đêm nay bằng mọi giá phải đem được một món đồ về trong hạn ngạch cho phép, ngày mai sẽ có báo đưa tin tiểu thư nhà ai vừa xinh đẹp vừa thiện lương đã quyên góp bao nhiêu tiền.
Sau khi đấu giá xong vài bức tranh sơn dầu, không khí bên trong hội trường cũng đã dần nóng lên, lúc này người chủ trì đem ra một chiếc hộp nhung đỏ đựng trang sức.
Bộ trang sức vừa mới lên sân khấu, bên dưới ai ai cũng mắt sáng ngời.
Bên trong hộp nhung đỏ là một sợi dây chuyền ngọc bích. Miếng ngọc dày nặng, thuần khiết, mặc dù được bao bọc bởi một vòng các hạt kim cương nhỏ nhưng cũng không thể nào làm lu mờ nét sáng bóng của ngọc.
Người chủ trì mang găng tay trắng, cầm sợi dây chuyền lên cho mọi người cùng chiêm ngưỡng. "Sợi dây chuyền này có tên là 'Biển Sâu', đến từ nước Pháp, viên ngọc bích ở chính giữa chính là lấy từ viên ngọc được gắn trên vương miệng của quốc vương nước Pháp. Số tiền quyên góp được từ sợi dây chuyền này sẽ được dùng để tu sửa lại bệnh viện. Bắt đầu đấu giá, con số khởi điểm là một vạn tệ."
Trên đời này làm gì có người phụ nữ nào không động lòng trước châu báu. Vừa có thể mua được dây chuyền, vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ quyên góp, một mũi tên trúng hai đích.
Lời nói vừa dứt, có không ít các tiểu thư giơ thẻ, mỗi lần đều tăng giá lên thêm 500 tệ.
"Một vạn năm trăm."
"Một vạn một ngàn."
......
Cố Chi cầm thẻ đấu giá trong tay. Các tiểu thư ngồi cạnh bên ai cũng hừng hực khí thế, còn trong nhóm diễn viên, ca sĩ ngồi đây thì có vẻ ai cũng trầm mặc.
Mấy năm rồi tình hình cũng đều như thế, chẳng vì lí do đặc biệt gì cả. Tuy làm diễn viên, ca sĩ kiếm cũng kha khá, nhưng dù sao đó vẫn là lương tháng của bọn họ, đem so với những tiểu thư của cải dư dả kia thì thật không đáng để nhắc đến.
"Ba vạn!" Sợi dây chuyền "Biển Sâu" được đẩy lên tới mức giá này, nhất thời không có ai đưa thẻ ra giá cao hơn.
Cố Chi nhìn về người mới ra giá ba vạn kia, quả nhiên là Cao Doanh tiểu thư của đĩa nhạc Cao Vang.
Thấy không có ai ra giá cao hơn, cô ta tựa như đã nắm chắc phần thắng, khoé miệng giơ lên cao vô cùng.
Lúc này, Cố Chi liền giơ thẻ: "Ba vạn năm ngàn."
Cả hội trường đều đưa mắt nhìn về phía cô với vẻ mặt không thể tin được.
Đó gió, mỗi khi đến màn đấu giá, có rất ít ngôi sao mới gia nhập mà tham gia đấu giá, vậy mà ngôi sao ca nhạc Cố Chi sẵn sàng ra giá ba vạn năm ngàn ư?
Nay làm ca sĩ giàu vậy luôn à?!
Trong buổi đấu giá đương nhiên không thể muốn hô giá nào cũng được, nếu không món đồ thật sự vào tay rồi mà không có đủ tiền trả, phải ghi nợ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bị báo chí đưa tin, bị toàn Thượng Hải cười chê mới là chuyện lớn.
Đêm nay, ngay tại bữa tiệc này, không ai là không nhớ mặt cả.
"Ba vạn năm ngàn." Người chủ trì hô lên, "Có ai đưa ra giá cao hơn không?"
Cao Doanh thế nào cũng không ngờ là Cố Chi có tiền, nhìn đến vừa rồi Hoắc Đình Sâm còn phải đuổi theo cô ra ngoài, liền nghiến răng, quyết không chịu thua: "Ba vạn sáu ngàn!"
Cố Chi theo sát sau đó, không dây dưa nhiều, trực tiếp hô giá "Bốn vạn."
Mọi người ra giá ai cũng rén rén, chỉ dám tăng mỗi lần khoảng 500 thôi. Cố Chi một lần tăng lên luôn bốn vạn, khiến ai ai cũng ngỡ ngàng.
Cố Chi hô giá bốn vạn xong, nhìn về phía Cao Doanh bằng ánh mắt khiêu khích.
Cao Doanh nào thể chịu thua kém một ngôi sao ca nhạc mới bị mình chế nhạo chứ, liền cắn răng mà ra giá: "Bốn vạn mốt!"
Không khí giữa hai người tràn ngập mùi thuốc súng.
Ngôi sao ca nhạc Cố Chi đang nổi của đĩa nhạc Thắng Lợi đấu với thiên kim Cao Doanh của đĩa nhạc Cao Vang để tranh nhau một sợi dây chuyền, lúc này chính là cô tăng thì tôi cũng tăng, không ai chịu thua ai.
Vương Tử Kỳ ngồi bên cạnh dùng sức mà níu tay Cao Doanh lại, cô ta mỗi lúc ra giá mỗi cao, đã sớm vượt hạn mức trong nhà cho phép rồi, không thể trả thêm nữa, nhưng mà Cao Doanh đã tức đến đỏ mắt rồi, giống như kiểu sống chết cũng không thể thua Cố Chi được, nhất quyết phải hơn mới chịu.
Một hồi chém giết nhau kịch