Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Cố Chi cơm cũng không ăn nữa, ném đũa, kéo Cố Dương đang ngốc ra chạy đi, tới đầu hẻm tìm một chiếc xe ngựa, chạy như bay đến Nam Tĩnh công quán.
Cô ở công quán lục tung cả lên, cuối cùng từ trong một chiếc túi móc ra được đống vé số bị cô vò thành một cục.
Cô ngồi quỳ trên mặt đất, sợ dùng sức quá sẽ làm rách vé số, đôi tay lau đi lau lại trên quần áo rồi mới cẩn thận gỡ từng tờ một.
Cố Chi thò đầu qua nhìn, thấy con số trên mấy tờ vé số này giống với con số trên báo mới xem, quả nhiên là sinh nhật của hai người bọn họ, sau đó lại nhìn góc phải tờ vé số, viết bằng chữ Hán:
Một trăm tờ.
Cố Chi hoảng hốt nắm lấy cổ tay Cố Dương, ngây ngốc hỏi cậu: "Cố Dương nè, chúng ta có phải đã...thật sự phát tài rồi không?"
Cố Dương còn đang bận so tờ vé số, một lúc lâu, rốt cuộc mới ngồi dậy. Vì chưa bao giờ trải qua chuyện lớn thế này, nên trên trán liền ướt một tầng mồ hôi, cậu nói: "Hình như...đúng rồi."
"A ——"
Chung cư Nam Tinh bỗng truyền ra tiếng thét chói tai.
Cố Chi hét xong thì đầu óc trống rỗng, chỉ sót lại một ý nghĩ.
Cô.
Phát.
Tài.
!!!!
......
Mấy ngày sau đó, dân chúng toàn bộ Bến Thượng Hải đều bàn tán về tin tức khủng khiếp nhất không chỉ riêng ở Thượng Hải mà là trên cả nước, báo chí mấy ngày nay cũng liên tục đưa tin này lên trang nhất, thậm chí đến cả tin Hoắc gia và Triệu gia muốn liên hôn cũng bị đẩy xuống.
Tin tức đó chính là vé số Hối Phong kỳ gần nhất có người trúng thưởng, là một cô gái không rõ lai lịch, dùng một dãy số mà mua 100 tờ vé số, trúng một lần 1000 vạn NDT.
Báo chí có đăng hình cô gái bí ẩn này đi nhận giải, nhưng mà người này trùm kín mít từ trên xuống dưới, đến cả đôi mắt cũng dùng kính râm che đi, bên cạnh là trưởng phòng công chứng chính phủ, bởi vì lần trúng thưởng này quá lớn, trưởng phòng công chứng tự mình đến tuyên bố người nhận giải.
1000 vạn NDT này, so với dân chúng bình thường quả là một con số không thể ngờ đến, thậm chí gom hết tiền bạc của toàn bộ xã hội thượng lưu ở Thượng Hải chưa chắc đã đủ 1000 vạn NDT, mà bọn học tài sản đều là do đời trước làm ăn tích cóp mới có được, còn người này, chỉ dựa vào một tờ vé số, liền nhẹ nhàng dùng tiền đè hết những người nhà giàu kia.
Quả nhiên đây là phất lên sau một đêm, còn là siêu giàu nữa, loại chuyện này quả nhiên có tồn tại trên đời.
Đến bây giờ, cửa hàng vé số Hối Phong không chỉ ở Thượng Hải mà ở trên khắp đất nước vô cùng nhộn nhịp, ai ai cũng chen chúc đầy cửa tiệm, ai cũng muốn giống như người kia phất nhanh sau một đêm, cả một đoạn thời gian dài ai gặp nhau cũng đều hỏi "Đã trúng chưa?"
Ở Hoắc thị, Hoắc Đình Sâm ngồi trên ghế sô pha bằng da nhập khẩu từ Mỹ xem báo hôm nay.
Tin về người bí ẩn trúng giải 1000 vạn NDT kia cuối cùng cũng hạ nhiệt, chỉ còn chiếm nửa trang nhất, nửa còn lại chính là về tiến độ liên hôn giữa Hoắc gia và Triệu gia.
Hoắc Đình Sâm nhìn ánh mắt của người bí ẩn trúng độc đắc kia, ảnh đen trắng chụp một người che kín từ trên xuống dưới, nhưng anh vẫn cảm thấy, người này hình như hơi quen. Nhưng mà anh cũng không để ý nhiều, ánh mắt lại nhìn bài báo khác.
Bài này có tiêu đều: Sắp có chuyện tốt? Hoắc phu nhân cùng con dâu tương lai đến khách sạn lớn uống trà chiều.
Tuy rằng Hoắc gia ở Thượng Hải có thể nói là hô mua gọi gió, không gì không làm được, nhưng đối với báo chí, đặc biệt là mấy tờ báo vỉa hè thế này thì vẫn luôn cảm thấy vô cùng đau đầu.
Đó giờ mấy người làm báo này luôn tự xưng là có văn nhân khí khái, lúc đưa tin tức ở Thượng Hải đều coi trọng chữ tín để đảm bảo tính chân thật trong các câu chuyện của mọi người, nói hoa mỹ thì là theo đuổi chân tướng sự thật, Hoắc gia hôm nay chỉ vì bị đưa tin mà động thủ, ngày mai trên trang nhất chắc chắn sẽ toàn là tin Hoắc gia một tay che trời, đối với việc theo đuổi tin tức cũng sẽ đuổi tận giết tuyệt.
Nếu làm thế, địa vị của Hoắc gia, còn có thể diện nữa, sẽ bị những loại tin tức này làm cho bẽ mặt.
Hoắc Đình Sâm nhìn hình chụp trên báo, chụp lén Triệu Hàm Thiến cùng với mẹ anh đi dạo phố, hơi nhíu mày.
Anh bỏ tờ báo xuống, tùy tay cầm một tờ khác lên xem.
Mỗi ngày, anh đều nói thư ký đem báo mới nhất hôm đó đến xem, ngoại trừ "Trình báo", "Nhật báo tiến bộ", "Nhật báo trung ương" ra thì còn có một ít các tờ báo nhỏ không tên tuổi khác.
Lần này anh cầm phải một tờ báo không biết tên gọi là gì, cách anh rất xa, nhưng tiêu đề lại rất thu hút.
"Cô gái bí ẩn trúng giải 1000 vạn NDT, mấy vạn nam nhân ở Thượng Hải liền nghênh đón phú bà một bước bước lên đỉnh cao nhân sinh, vậy cuối cùng cô gái bí ẩn này là ai? Chủ biên tờ báo cầu thông tin của cô gái bí ẩn này để cho mọi người cùng biết, hoan nghênh quí vị đến gửi thông tin về Phú bà."
Hoắc Đình Sâm nhìn mấy chữ "nghênh đón phú bà một bước bước lên đỉnh cao nhân sinh" liền câm nín: ".................."
Thôi cũng kệ, 1000 vạn NDT tính ra cũng hấp dẫn thật, đối với người có tiền như Hoắc gia thì con số này cũng rất lớn rồi, nhưng mà thể loại vì tiền có thể bán thân cầu Phú bà bao nuôi thế này thì Hoắc Đình Sâm nhai không nổi.
Anh lại một lần nữa ghét bỏ mà vứt tờ báo này xuống.
Lúc này, Trần Gia Minh bưng một ly cà phê vào, đặt trước mặt Hoắc Đình Sâm: "Hoắc tiên sinh."
Hoắc Đình Sâm không đọc báo nữa, bưng cà phê lên nhấp một ngụm.
Trần Gia Minh cung kính đứng bên người anh, hỏi: "Hoắc tiên sinh, vừa rồi bên nhà cũ gọi điện tới, muốn ngài buổi tối về nhà một chuyến. Lão gia và phu nhân muốn dùng bữa tối với ngài."
Hoắc Đình Sâm nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
"Còn có, Triệu tiểu thư cũng đến." Trần Gia Minh bổ sung.
Hoắc Đình Sâm tay vẫn cầm ly cà phê, mặt không biểu cảm: "Biết rồi, 6 giờ chiều sẽ đi qua đó."
"Vâng, tôi đi báo lại đây." Trần Gia Minh gật đầu, đang chuẩn bị xoay người rời đi thì Hoắc Đình Sâm nhớ ra cái gì đó, gọi anh ta quay lại.
"Khoan đã."
Hả? Trần Gia Minh nghi hoặc quay đầu, lại đứng trước mặt Hoắc Đình Sâm, hơi khom người: "Xin hỏi Hoắc tiên sinh còn gì giao phó sao?"
"Không có gì." Hoắc Đình Sâm nhìn về phía trước như đang nghĩ gì đó, hỏi: "Gần đây có nhận được cuộc điện thoại nào không?"
Trần Gia Minh bị hỏi nhất thời nghĩ không ra, cái gì mà có nhận được điện thoại hay không chứ, đây là văn phòng Hoắc tổng đó, mỗi ngày điện thoại reo không ngừng nghỉ.
Vì thế, Trần Gia Minh ngẩng đầu lên cười gượng hỏi: "Gần đây nhận được rất nhiều cuộc gọi, xin hỏi ngài muốn nói đến cuộc gọi nào?"
Hoắc Đình Sâm nhìn anh ta một cái, nâng ly cà phê lên môi, bình tĩnh nói: "Cố Chi."
Trần Gia Minh: ".................."
Thư ký bên cạnh Hoắc Đình Sâm vốn là một lão cáo già xảo quyệt vậy mà giờ đây đột nhiên bị làm khó, không biết trả lời sao.
Mà Hoắc Đình Sâm hỏi cũng không lạ, bởi vì trước kia cuối tuần nào Cố Chi cũng gọi tới, hỏi Hoắc tiên sinh của cô khi nào sẽ đến Nam Tĩnh công quán.
Trần Gia Minh lúc nào cũng sẽ báo cáo cho Hoắc Đình Sâm biết chuyện Cố Chi gọi điện đến, dù sao đây là tình nhân của Hoắc tiên sinh, anh ta cũng phải quan tâm một chút, mà lúc này đây, Hoắc Đình Sâm hỏi cũng đúng thôi, vì đã lâu rồi không nghe Trần Gia Minh báo cáo việc Cố Chi gọi điện đến.
Trần Gia Minh không biết gần đây hai người xảy ra chuyện gì nữa, anh ta cũng rất buồn bực vì gần đây không thấy Cố Chi gọi điện đến. Theo hiểu biết của anh ta về Cố Chi, cô đã thèm khát vị trí vợ hai của Hoắc tiên sinh suốt 3 năm nay, vậy mà giờ Hoắc Đình Sâm chuẩn bị đính hôn, cô lại từ bỏ không biết vì sao.
Chuyện này không giống tác phong của Cố Chi lắm, trừ phi cô tự nhiên nhận được tiền từ trên trời rơi xuống nên không cần tiền của Hoắc thiếu gia nữa.
Nhưng mà chuyện tiền từ trên trời rơi xuống này cũng không phải không thực tế lắm, gần đây ở Thượng Hải có một cô gái tự nhiên trúng được 1000 vạn NDT, nhưng mà Trần Gia Minh cảm thấy người này chắc là đã tu luyện vận khí suốt 18 đời tổ tông dồn lại một lần ăn lớn, cho nên không nghĩ đến việc này sẽ rơi lên đầu Cố Chi.
Nhưng mà, tình nhân không gọi điện tới, anh ta có dự cảm, nếu Hoắc thiếu gia mà nghe được tin này thì giây tiếp theo anh ta sẽ bị cho bay màu ngay.
Vì thế, Trần Gia Minh đấu tranh tâm lý dữ dội, cuối cùng lựa chọn nói dối, anh ta cẩn thận quan sát phản ứng của Hoắc Đình Sâm, nói: "Chuyện đó...đương nhiên là có gọi đến. Cố tiểu thư hỏi ngài khi nào sẽ ghé qua Nam Tĩnh công quá, tiểu thư muốn gặp ngài."
Sau đó, anh ta thấy