Sau mười tiếng bay, đoàn người thuận lợi đến Paris, vì lệch múi giờ nên đến đây mới là tầm trưa.
Trước khi rời sân bay, nhân viên của chi nhánh công ty đã chuẩn bị sẵn xe hơi để đón anh.
Cả đoàn người bị mọi người vây kín, sau đó họ rời khỏi sân bay.
Cam Viện vốn tưởng rằng họ sẽ trực tiếp đến khách sạn, không nghĩ đoàn xe chạy hết đường ra khỏi thành phố, cô đang nghi ngờ định hỏi thì chiếc xe đã rẽ ngoặc, xe chạy trên một con đường rợp bóng cây cây ngô đồng nước Pháp dày đặc, và đi đến với lâu đài cổ nằm khuất cuối rừng.
Khẽ nheo mắt, nhìn tòa lâu đài đã mất hút từ lâu trong tầm mắt, Cam Viện thẳng lưng hít sâu một hơi.
Không ngờ anh lại chọn ở đây.
"Thật đẹp.
"
Trên ghế phụ, Cam Đường hai tay dựa vào mép cửa sổ xe, nhìn lâu đài bên ngoài qua lớp kính, khẽ thở dài.
Những cánh cổng rào sắt nặng nề từ từ tách ra, những nhân viên bảo vệ mặc vest đen kính cẩn tách ra hai bên, đoàn xe từ từ chạy qua con đường lát đá trắng, đi qua đài phun nước và dừng lại ở bậc thềm của lâu đài.
Có một quản gia người Anh mặc lễ phục màu đen dẫn đám người hầu đến chào hỏi, lễ phép bước vào sảnh, đứa nhỏ hào hứng hỏi.
"Chú Hoàng Phủ, có ngựa ở đây không?"
"Có hai con.
"
Đứa rạng rỡ ngay lập tức "Vậy thì.
.
cháu có thể đi xem được không?"
"Tất nhiên rồi.
" Người đàn ông lập tức quay mặt lại và giải thíchvới quản gia bằng tiếng Anh "Dẫn cậu ấy đi xem ngựa.
"
Quản gia làm một động tác tay, một người hầu ở bên cạnh đi tới, cung kính đi tới trước mặt Cam Đường.
"Xin mời đi theo tôi.
"
"Cảm ơn.
"
Đứa nhỏ lịch sự cảm ơn bằng tiếng Anh, lập tức buông gan bàn tay của Cam Viện ra và đi theo.
"Cẩn thận đừng đến quá gần con ngựa.
" Cam Viện vội vàng nhắc nhở.
"Con biết.
"
Đứa nhỏ trả lời mà không nhìn lại, và cậu lon ton chạy xuống các bậc thang.
Cả nhóm tiếp tục lên lầu, Hoàng Phủ Quyết lên thẳng lầu ba, hai người hầu đưa Cam viện và hành lý lên một gian phòng