Đúng là Ứng Trác Hàn không nỡ thiết kế thêm mấy miếng vải cho chiếc quần.
Thậm chí ngay cả áo len hồng Khương Nghi mặc hắn cũng không nỡ cắt thêm một khúc vải.
Lục Lê trơ mắt nhìn Khương Nghi mặc áo len hồng cúi nhìn điện thoại, dường như tìm được gì đó nên nghiêng người nghển cổ nhìn sang hướng khác trong đám đông.
Áo len hồng cổ rộng xếch lên để lộ một phần vai lưng trắng đến lóa mắt, tóc đen che khuất gáy, sau cổ rũ xuống một đoạn dây chuyền bạc không dài không ngắn.
Đoạn dây chuyền kia như sợi xích bạc đung đưa trên sống lưng ưu mỹ theo từng bước chân, mơ hồ len lỏi vào sâu trong áo len hồng.
Áo len mềm mại tôn lên thân hình tuyệt đẹp như tác phẩm ký hoạ cơ thể hoàn mỹ nhất.
Khương Nghi nhìn biển người mênh mông trước mặt, vừa đi tới trước hai bước thì bị ai đó kéo một cái làm cậu không nhấc chân được nữa.
Cậu cúi đầu thấy Lục Lê lạnh mặt đứng sau lưng mình, ngón tay móc vào lỗ rách quần jean rộng thùng thình.
Người có vẻ là trợ lý đứng sau lưng Lục Lê lộ ra vẻ mặt bị sốc, tựa như không tin nổi Tiểu Lục tổng ở công ty chửi mắng còn lợi hại hơn cả cha mình lại là người như vậy.
Vừa đi tới đã móc quần người ta.
Còn cố ý móc lỗ rách to nhất trên quần jean nữa.
Khương Nghi bị móc quần jean: "......"
Cậu im lặng giây lát rồi hạ giọng bảo người trước mặt buông tay ra.
Lục Lê nghiêm mặt không chịu buông.
Một giây sau, điều khiến trợ lý càng sốc hơn xảy ra.
Hắn trơ mắt nhìn nam sinh tóc đen mặc áo len hồng trừng Tiểu Lục tổng, sau đó đánh mấy cái vào tay hắn.
Bốp bốp.
Trợ lý nghe mà sởn tóc gáy, nơm nớp lo sợ nhìn bàn tay Tiểu Lục tổng nóng tính bị đánh phát ra âm thanh vang dội.
Hắn vẫn còn nhớ Tiểu Lục tổng mà cáu lên thì ngay cả cha mình cũng mắng.
Mắng gì ấy nhỉ ——
Không nhớ lắm.
Dù sao cũng chẳng phải lời gì hay ho cả.
Nhưng Tiểu Lục tổng bị đánh mấy cái không hề nổi giận mà vẫn nghiêm mặt, kiên quyết móc lỗ rách quần jean của nam sinh tóc đen không chịu thả.
Sau đó bị nam sinh tóc đen nghiêm mặt giáo huấn mấy câu.
"Làm gì đó?"
"Buông tay ra——"
"Không buông thì lần sau khỏi tới đón cậu nữa."
Tiểu Lục tổng im lặng mấy giây, sau đó miễn cưỡng buông tay.
Trợ lý: "......"
Hắn dám thề đây là lần đầu tiên thấy Lục Lê ở công ty nóng máu lên ngay cả cha mình cũng mắng lại im lặng cam chịu như vậy.
Khương Nghi thấy Lục Lê buông tay ra thì thở phào một hơi, sau đó cúi đầu nhìn xem lỗ rách quần jean của mình có bị móc hỏng không.
Cậu vừa nhìn vừa càm ràm: "Ứng Trác Hàn nói cái quần này mấy ngàn lận đó......"
"Đắt lắm......"
Lục Lê xụ mặt, dường như chỉ hận không thể lấy kim chỉ ra may kín cái quần mấy ngàn tệ này.
Khương Nghi vô cùng xinh đẹp.
Mặc áo len hồng chóe, lúc đi lộ ra chân dài thẳng tắp và eo nhỏ mông căng, nhưng sắc mặt lại ôn hòa trầm tĩnh chứ không thuộc dạng hồn nhiên ngây thơ, sự kết hợp kỳ dị này lại cuốn hút đến khó tin.
Sau khi ngồi vào sau xe và kéo vách ngăn lên, Lục Lê đưa tay bịt lỗ rách quần jean trên đùi Khương Nghi: "Sao lại mặc bộ này đi thế?"
Hắn biết phong cách ăn mặc của Khương Nghi luôn nhất quán, sẽ không bao giờ mặc mấy thứ loè loẹt này.
Quả nhiên Khương Nghi quay sang nói: "Lúc chụp hình ở trường Ứng Trác Hàn bị đổ trà sữa lên đồ.
Cậu ấy bảo tớ mặc bộ này về luôn đi."
Nói xong Khương Nghi đưa tay sờ cổ: "Trên cổ toàn đeo mấy thứ leng keng thôi."
Lục Lê tỏ vẻ ấm ức, dường như còn canh cánh trong lòng nên trầm giọng nói: "Tớ tặng cậu mà cậu có đeo đâu."
Khương Nghi: "......"
Cậu yên lặng nói: "Hai chục triệu đeo trên cổ à?"
Lục Lê đính chính: "Không phải cổ mà là cổ chân."
Khương Nghi: "......"
Thà đeo trên cổ còn hơn.
Nhắc tới chuyện này, Lục Lê lại ấm ức nói: "Cái khác cậu cũng đâu chịu mặc."
Khương Nghi: "......"
"Tớ mặc bộ vest mấy trăm ngàn tới phòng thí nghiệm làm gì? Đi kiểm tra đốc thúc tiến độ giảng dạy à?"
Lục Lê không cam lòng nói: "Vậy đồng hồ tớ tặng đâu?"
Khương Nghi thở dài: "Đâu phải tớ không muốn đeo, nhưng ở phòng thí nghiệm tốt nhất là đừng đem mấy thứ này vào."
Nửa tiếng sau.
Trợ lý mở cửa xe, đang định vòng sang bên kia mở cửa cho người yêu của Tiểu Lục tổng thì thấy sếp mình sải chân đi tới kéo cửa xe ra cho nam sinh tóc đen.
Cả quá trình trợ lý không tìm được bất kỳ cơ hội nào để nhúng tay.
Lục Lê nâng niu người kia chẳng khác nào báu vật cả.
Về nhà thuê, cửa vừa đóng lại, còn chưa vào phòng khách mà chỉ mới đứng trước cửa, Lục Lê đã ôm người hôn đắm đuối.
Họ xa nhau gần một tuần rồi.
Khương Nghi ngửa đầu lên, hai tay ôm cổ người trước mặt, ngón tay ửng đỏ bám vào bộ vest cắt may vừa khít, đầu tiên là nắm hờ, sau đó bỗng nhiên cuộn lại túm chặt lưng áo vest của người trước mặt.
Lục Lê hôn cậu nồng nhiệt, vừa mãnh liệt vừa khao khát, tiếng mút quanh quẩn trong phòng khách trống trải.
Lông mi Khương Nghi ướt sũng bết vào nhau, đuôi mắt ửng đỏ, khi được buông ra, dây chuyền bạc rũ xuống xương quai xanh trắng ngần như xiềng xích trói buộc.
Nửa thân trên bị áo len hồng bao phủ cũng ửng đỏ từng mảng lớn.
Da thịt trắng mịn như ngọc dương chi giờ phút này giống hệt quả đào mật.
Lục Lê cúi đầu hôn dọc theo vành tai cậu, khàn giọng gọi đi gọi lại tên ở nhà của cậu, vừa gọi vừa lầm bầm việc công ty thật nhiều.
Hắn làu bàu hỏi tại sao Ứng Trác Hàn bảo mặc gì thì bé ngoan sẽ mặc nấy chứ.
Khương Nghi hơi ngửa đầu, mi mắt run lên, ánh mắt thất thần, hoàn toàn không biết người trước mặt đang nói gì.
Lục Lê cúi đầu thân mật cọ chóp mũi cậu, đôi mắt xanh lam đối diện với cậu, thấp giọng hỏi cậu mặc cho mình ngắm được không.
Khương Nghi đờ đẫn nhìn đôi mắt xanh kia, sau đó mờ mịt ngẩn người, trong nụ hôn dài dằng dặc mơ màng gật đầu.
Khương Nghi không nhớ rõ bắt đầu từ lúc nào.
Chỉ biết mình bị bế tới giường lớn trong phòng ngủ, sau đó Lục Lê lấy ra một thứ trong ngăn kéo dưới cùng.
Chẳng