"Sao hôm nay về sớm thế?"
Trong phòng thí nghiệm, mấy đàn anh đàn chị quen biết Khương Nghi trêu ghẹo: "Chẳng phải bình thường đều ở đến tối à?"
Khương Nghi ho khan một tiếng rồi nói: "Vượng Vượng ở nhà đang giục em về ạ."
Còn có con rùa leo lên khóa cửa nữa.
Mấy đàn anh đàn chị cười tủm tỉm: "Đi đi, số liệu để mai ghi cũng được."
Khương Nghi cười lộ ra lúm đồng tiền rồi đeo túi lên vai tất tả về nhà.
Sau khi mở cửa, cậu phát hiện phòng khách trống trơn, phòng ngủ cũng trống trơn, chỉ có phòng làm việc là sáng đèn.
Khương Nghi rón rén đi vào phòng làm việc định cho Lục Lê một bất ngờ.
Kết quả vừa đẩy cửa ra thì nghe thấy người trong phòng đang họp video sầm mặt chửi số liệu dự án có sai sót.
Khương Nghi: "......"
Nghe thấy động tĩnh, Lục Lê sầm mặt ngẩng đầu lên, trông thấy Khương Nghi mờ mịt đứng ở cửa.
Lục Lê: "......"
Một giây sau, trợ lý khiếp đảm trong cuộc họp video nhìn thấy sắc mặt Tiểu Lục tổng đột nhiên bình tĩnh trở lại rồi ôn hòa nói với bọn họ: "Sai lầm cũng là một loại trưởng thành.
Tôi mong mọi người nhớ rõ sai lầm lần này để lần sau đừng tái phạm nữa......"
Chốc lát sau, cuộc họp video kết thúc, Khương Nghi thở phào một hơi: "Tớ không quấy rầy cậu chứ?"
Lục Lê nói không có.
Lúc này Khương Nghi mới yên tâm lại, cậu nhìn hồ sơ chất đống trên bàn rồi do dự hỏi: "Cậu nhiều việc lắm à?"
Lục Lê dựa vào ghế thản nhiên nói: "Đâu có nhiều.
Tớ xử lý được hết."
Nhưng chẳng bao lâu sau, Lục Lê bắt đầu bận rộn hơn cả Khương Nghi.
Suốt thời gian đó vì chạy dự án mà hầu như đêm nào hắn cũng phải tăng ca, chạy tới chạy lui giữa trường học và công ty.
Cứ lên xe thì lại ngả đầu xuống ghế sau ngủ.
Trong công ty, Lục Lê nhịn không được tới khu vực hút thuốc làm một điếu cho tỉnh táo, cuối cùng đứng hơn mười phút, đợi mùi thuốc lá bay hết mới rời đi.
Trước khi về nhà, hắn cũng đứng ở cửa cúi đầu ngửi người mình, biết chắc không còn mùi thuốc lá mới vào nhà.
Bởi vì Khương Nghi luôn ở nhà chờ hắn.
Có khi ngủ trên ghế salon trong phòng khách, trên người đắp chăn mỏng, quyển sách đặt trên đầu gối, còn Vượng Vượng nằm cạnh dép cậu.
Phòng khách bật đèn vàng dìu dịu, hàng mi dài của người trên ghế salon hắt bóng rõ rệt.
Cậu ngủ không say lắm, mỗi lần Lục Lê mở cửa lại mơ màng hé mắt ra nhìn hắn.
Lục Lê đi tới trước mặt rồi khom người ôm cậu.
Khương Nghi vòng tay qua cổ hắn, trong lúc nửa tỉnh nửa mê vùi đầu dụi mặt hắn như mèo con.
Lục Lê cúi đầu cọ chóp mũi cậu rồi hỏi khẽ: "Tắm chưa?"
Khương Nghi ngái ngủ nói: "Chưa."
Cậu cố mở mắt ra, hàm hồ nói: "Tớ sợ tắm xong sẽ ngủ quên mất......"
Lục Lê trấn an xoa eo cậu rồi thấp giọng nói: "Lần sau về cứ tắm trước đi.
Đừng chờ tớ.
Lỡ ban đêm tớ không về được thì sao?"
Khương Nghi ôm cổ người trước mặt, ngáp một cái rồi lẩm bẩm: "Quen rồi......"
Cậu rúc vào ngực Lục Lê, đang buồn ngủ thì đột nhiên hít hít mũi như ngửi thấy mùi gì đó, hình như chưa chắc lắm nên mở mắt ra níu cổ áo Lục Lê rồi ngẩng đầu lên ngửi hắn.
Hai tay Lục Lê vững vàng ôm cậu, cảm nhận được người trong ngực cựa quậy còn tưởng Khương Nghi ngủ mơ muốn hôn mình, thế là khóe môi cong lên, cúi đầu kề sát người trong ngực.
Sau đó lập tức bị đẩy ra.
Lục Lê sững sờ.
Khương Nghi đẩy mặt hắn rồi ngồi thẳng dậy ngửa đầu hít hít, ngửi thấy mùi thuốc lá rất nhẹ trên người Lục Lê.
Lục Lê đang sửng sốt được hôn một cái.
Hắn đứng tại chỗ, mơ hồ đón nhận nụ hôn của người trong lòng.
Cậu hôn rất tập trung, tựa như đang cố xác định gì đó.
Lục Lê đang định cúi đầu hôn sâu hơn thì phát hiện Khương Nghi thò tay vào túi quần hắn nhanh như chớp.
Quần tây bó sát người nên có động tác gì cũng cảm nhận được rõ mồn một.
Lục Lê rên khẽ một tiếng.
Cảm thấy người trong lòng khiến tinh thần mình phấn chấn hơn cà phê gấp trăm lần.
Hắn bế người lên giường, khi đè cậu xuống thì Khương Nghi mặc áo len trắng đột nhiên xoay mình.
Cậu ngồi trên bụng hắn, cúi đầu nắm cà vạt rồi cúi xuống gần hắn.
Hai mắt Lục Lê sáng rực, cứ tưởng Khương Nghi nổi hứng muốn chơi trò gì mới lạ với mình.
Trước đây ở tư thế này Khương Nghi mới bị thúc mấy lần đã chịu không nổi rồi.
Mắt hắn lóe sáng, nhếch môi nửa dụ dỗ nửa khích lệ: "Bé ngoan lợi hại ghê ——"
Một giây sau, bé ngoan lợi hại của hắn cưỡi trên người hắn, nắm cà vạt hắn nghiêm mặt hỏi: "Cậu hút thuốc đúng không?"
Lục Lê: "......"
Khương Nghi nghiêm mặt hỏi tiếp: "Học từ lúc nào vậy hả? Sao tớ không biết gì hết? Hay là bấy lâu nay cậu vẫn lén tớ hút thuốc?"
Lục Lê nghiêng đầu ho khan một cái, không nói gì.
Bình thường hắn hút cũng không nhiều mà chỉ để tỉnh táo lại, mỗi ngày không quá một điếu, hơn nữa mỗi lần hút xong đều đứng ở chỗ thông gió cho bay hết mùi.
Ai ngờ người trong lòng lại thính mũi như vậy, vừa hít một cái đã ngửi thấy ngay.
Khương Nghi ngồi trên bụng nắm cà vạt hắn, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ nghiêm nghị: "Nói mau."
Sau khi Lục Lê nói rõ bắt đầu hút thuốc từ lúc nào, còn cam đoan với cậu một ngày sẽ không hút quá một điếu thì Khương Nghi nhảy phóc xuống giường.
Lục Lê đứng dậy đi theo cậu, bất đắc dĩ nói: "Mang dép vào ——"
"Mang dép rồi hãy ra ngoài chứ——"
Phòng ngủ có trải thảm để tiện cho Khương Nghi chơi xếp hình, nhưng phòng khách chỉ trải thảm quanh ghế salon mà thôi.
Khương Nghi nhảy xuống giường hùng hổ đi chân đất tới giá treo áo khoác trong phòng khách, móc từ túi áo Lục Lê ra một cái hộp quẹt.
Lục Lê cầm dép lê chạy tới, trông thấy Khương Nghi nghiêm mặt bảo mình: "Tịch thu."
Lục Lê chẳng thèm nhìn hộp quẹt trên tay cậu mà nhếch môi ngồi xổm xuống mang dép cho cậu: "Ừ ừ ừ, tịch thu."
Khương Nghi mang dép vào, thấy thái độ thành khẩn của hắn mới hài lòng gật đầu.
Ngày hôm sau, Lục Lê cố tình lượn tới khu vực hút thuốc trên sân thượng công ty.
Lục Tiêu đang dựa vào ghế vắt chân chữ ngũ hút thuốc, thấy Lục Lê thì cười như không cười: "Chà, sao đại thiếu gia cũng tới đây thế?"
Quả thực hắn đang cười trên nỗi đau của người khác, dù sao mấy ngày nay Lục Lê bận bù đầu bù cổ, áp lực lớn đến nỗi muốn cáu cũng không rảnh để cáu.
Lục Lê liếc xéo hắn rồi dương dương tự đắc nói: "Tới xem thử thôi."
Lục Tiêu cười khẩy rồi ném hộp quẹt cho hắn, sau đó nghe thấy Lục Lê xưa nay luôn ngang tàng phách lối lịch sự nói: "Cảm ơn, không cần đâu."
Lục Tiêu lại nghe người bên cạnh thương hại thở dài: "Không ai khuyên anh đừng hút thuốc sao? Tội ghê vậy đó."
Lục Tiêu: "......"
Hắn ngậm điếu thuốc chậm rãi quay đầu nhìn Lục Lê.
Lục Lê đắc ý ngồi trên ghế, chân dài ghếch lên: "Nhìn em làm gì? Em có hút thuốc lá đâu."
Hắn chống cằm lười biếng nói: "Em có người khuyên mà."
Lục Tiêu: "......"
Lục Lê: "Là Khương Nghi đó."
Lục Tiêu: "......"
Hai phút sau.
Lục Lê bị đạp ra khỏi khu vực