Chín giờ tối.
Nhà họ Lục đèn đuốc sáng trưng, dòng xe như nước uốn lượn trước tòa dinh thự tọa lạc giữa sườn núi này, buổi tiệc được tổ chức ở đại sảnh, khách khứa quần là áo lượt đứng dưới mái vòm mạ vàng ăn uống linh đình, xa hoa lãng phí cực độ.
Từ sân thượng lớn có thể nhìn thấy bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng cách đó không xa, giữa bãi cỏ là đài phun nước sáng rực lên xuống theo điệu nhạc du dương.
Khương Nghi ngồi trên xích đu sau vườn chờ đưa quà cho Lục Lê, tóc đen trên trán phất phơ trong làn gió đêm nhìn có vẻ rất mềm.
Cậu khẽ ngáp một cái rồi tựa đầu vào dây xích đu, lông mi cong vút rũ xuống, tuổi chừng mười sáu mười bảy, gương mặt dưới ánh trăng trong trẻo xinh đẹp động lòng người.
"Chào."
Một giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười vang lên, người mới tới đẩy ra mấy cành cây sà xuống, đứng cách xích đu không xa.
Khương Nghi ngẩng đầu lên, phát hiện đó là một nam sinh mặc bộ vest màu xanh đen, hắn hơi nheo mắt lại, trên ngực cài ghim áo đắt đỏ, tươi cười hỏi cậu: "Cậu cũng ra đây cho bớt ngộp à?"
Khương Nghi lắc đầu rồi nhìn nam sinh không rời mắt, tựa như mọi sự chú ý đều bị hút vào đó.
Trần Triệu thản nhiên đi tới vịn dây xích đu rồi cúi đầu nhìn Khương Nghi cười nói: "Hình như tớ chưa bao giờ gặp cậu thì phải?"
Khương Nghi không nói gì mà chỉ khẽ chớp mắt.
Trần Triệu hơi khom người nhìn chằm chằm tiểu thanh mai trong truyền thuyết này của Lục Lê.
Gia thế hắn ngang ngửa với Lục Lê, nhưng từ khóa học đấu kiếm năm lớp năm thì hai người bắt đầu ghét nhau, lâu nay vẫn luôn khắc khẩu.
Lên cấp hai hắn ra nước ngoài và mới về nước, cách đây không lâu Trần Triệu biết hai người học chung trường cấp ba nên cố ý đến đây khiêu khích Lục Lê trước khi khai giảng.
Thấy tiểu thanh mai trong truyền thuyết này của Lục Lê nhìn mình không rời mắt, Trần Triệu cười nói: "Sao cậu không vào sảnh dự tiệc?"
Lời này của hắn chẳng khác nào đã biết rõ mà vẫn cố hỏi, còn mang theo chút ác ý.
Dù sao nam sinh này mặc áo thun ngắn tay và quần short hết sức bình thường, như thể một bộ đồ đàng hoàng cũng không có.
Trần Triệu vốn xấu tính nheo mắt lại như đang háo hức chờ xem vẻ khó xử của người trước mặt.
Khương Nghi nhìn nam sinh đứng cách mình rất gần, rốt cuộc nhịn không được nói khẽ: "Cái kia......"
"Ghim cài áo của cậu bị lệch kìa.
Có thể sửa lại được không?"
Khương Nghi không rõ nam sinh trước mặt có lai lịch gì, chỉ biết ghim cài áo của nam sinh nhìn y hệt chim công này bị lệch làm cậu hơi khó chịu.
Trần Triệu thoáng sửng sốt rồi vô thức cúi đầu nhìn thoáng qua ghim cài áo trên ngực mình.
Đúng là bị lệch thật.
Khương Nghi: "Cậu có thể chỉnh nó sang bên trái chút xíu."
Trần Triệu vô thức làm theo lời nam sinh trước mặt.
Khương Nghi nhổm dậy nhíu mày nói: "Quá rồi, đẩy về một chút."
Thế là Trần Triệu lại làm theo.
Mấy phút sau, thấy ghim cài áo đã ngay hàng thẳng lối trở lại, Khương Nghi thở phào nhẹ nhõm rồi ngẩng đầu hỏi: "À phải, lúc nãy cậu hỏi gì cơ?"
Trần Triệu ngẩn người, nhất thời không nhớ nổi mình định hỏi gì.
"Trần Triệu."
Một giọng nói đột nhiên vang lên, Lục Lê mặc vest đen đứng cách đó không xa, mái tóc màu vàng nhạt chải ngược ra sau để lộ gương mặt tuấn mỹ sắc bén.
Hắn trừng nam sinh bên cạnh Khương Nghi rồi lạnh lùng gằn từng chữ: "Cút xa một chút."
Khương Nghi nao nao, vô thức nhìn sang nam sinh ăn mặc đỏm dáng như chim công kia.
Trần Triệu nhún vai cười: "Chỉ nói mấy câu thôi mà."
Lục Lê nhìn hắn chằm chặp bằng ánh mắt lạnh lẽo như đang cảnh cáo.
Trần Triệu dang tay, đẩy ra đám cành cây sà xuống thấp rồi ung dung đi dọc theo con đường nhỏ.
Khương Nghi ngồi trên xích đu, đây là lần đầu tiên cậu thấy Lục Lê bộc lộ cảm xúc dữ dội như thế.
Quả nhiên Lục Lê đi tới, sắc mặt hết sức khó coi.
Khương Nghi đưa tay bóp má nam sinh đang xụ mặt, sờ trúng keo xịt tóc khô cứng.
Cậu nhịn không được cười nói: "Hôm nay nhìn cậu dữ quá nha."
Lục Lê không nói gì mà lạnh mặt đứng thẳng lưng đẩy xích đu cho cậu: "Tớ dữ còn nó thì không dữ chứ gì?"
Khương Nghi ngồi trên xích đu hỏi: "Cậu quen cậu ấy à?"
Lục Lê: "Không quen."
Khương Nghi quay đầu nhìn hắn: "Tớ nghe cậu gọi tên cậu ấy mà."
Lục Lê hừ lạnh một tiếng, sầm mặt không nói gì.
Hắn và Trần Triệu không ưa nhau cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ trong giới, Trần Triệu cực kỳ xấu tính, thích nhất là cướp đồ của người khác.
Lúc lên cấp hai đã ra nước ngoài, chẳng hiểu sao giờ lại vác mặt về.
Khương Nghi cầm hộp quà trên xích đu đưa cho Lục Lê: "Sinh nhật vui vẻ nha."
Sắc mặt Lục Lê dịu lại đôi chút, hắn bảo Khương Nghi nhích sang bên cạnh rồi chen chung với cậu trên xích đu, cầm hộp quà hỏi: "Gì thế?"
Khương Nghi chớp mắt: "Cậu đoán thử xem."
Lục Lê không đoán mà cúi đầu mở hộp quà ra, trông thấy một chiếc băng đô thể thao màu đen, hắn háo hức quay sang hỏi: "Cậu đan đấy à?"
Khương Nghi: "......"
Cậu yên lặng đưa tay muốn lấy quà lại, Lục Lê cảnh giác giấu quà ra sau lưng rồi hỏi: "Làm gì vậy?"
Khương Nghi bình tĩnh nói: "Lấy về tháo ra để nghiên cứu cách đan cho cậu."
Lục Lê hậm hực ngồi trên xích đu, buông thõng đôi chân dài xuống đất lẩm bẩm: "Bạn gái trên mạng của Chung Mậu đan áo len cho nó đấy."
Khương Nghi: "???"
"Khai giảng xong tụi mình còn phải đi học quân sự.
Tháng Chín mà bạn gái đan áo len cho cậu ấy sao?"
Lục Lê quay sang hỏi: "Cậu không thấy lãng mạn à?"
Khương Nghi lắc đầu, thành thật đáp: "Không."
Cậu chỉ cảm thấy khi người ta yêu đương thật đáng sợ.
Từ lúc Chung Mậu chơi game quen một nữ sinh trong kỳ nghỉ rồi nhanh chóng trở thành bạn gái thì mở miệng ngậm miệng toàn là bạn gái hắn bạn gái hắn.
Hầu hết mọi người trong giới đều biết tất tần tật về bạn gái Chung Mậu.
Nhà bán trà, giàu lòng nhân ái, thường xuyên đến thăm các học sinh ở trường tiểu học Hy Vọng, vừa hiền lành vừa tốt bụng.
Lục Lê cảm thấy Khương Nghi y hệt khúc gỗ.
Nếu Khương Nghi đan áo len cho cho hắn thì đừng nói tháng Chín mà tháng Sáu hắn cũng mặc đến trường khoe khoang.
Giờ học thể dục sẽ trưng bày giá treo áo trên sân bóng rổ cho mọi người cùng thấy.
Khương Nghi không hiểu sự lãng mạn mà người bên cạnh nói, nhưng cậu biết cách làm Lục Lê đang xụ mặt vui vẻ lại.
Cậu duỗi chân đụng đụng đầu gối Lục Lê, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền nhỏ: "Đêm nay tớ sẽ đến.
Cậu nhớ đừng nói với dì nhé.
Nếu không dì lại bắt tớ uống thật nhiều canh cho xem."
Quả nhiên Lục Lê vui lại ngay, hắn quay đầu tựa cằm lên vai Khương Nghi rồi lười biếng đáp lại.
Khương Nghi mới tắm xong nên trên người thoang thoảng mùi sữa tắm ở nhà, ngửi rất dễ chịu.
Lục Lê vùi mặt vào vai Khương Nghi lầm bầm than thở: "Mệt chết đi được.
Cho tớ ôm cái nào."
Giờ phút này hắn rời xa buổi tiệc bị mọi người nhìn chăm chú như trăng giữa đám sao, thậm chí còn reo hò hoan hô, đi tới vườn hoa vắng vẻ sau nhà dựa vào người Khương Nghi, tận hưởng cảm giác thư thái hiếm hoi đêm nay.
Khương Nghi nhìn Lục Lê dựa sát mình, tựa như thấy lại Arno khi còn bé, cậu bất đắc dĩ nói: "Sắp rơi xuống rồi kìa."
Xích đu vốn không lớn nên hai người ngồi chung rất chật chội, huống chi Lục Lê còn ôm cậu, xích đu lắc lư khiến hai người như sắp ngã đến nơi.
Lục Lê chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Không rơi đâu.
Tớ chống chân mà."
Chờ Lục Lê ôm đủ rồi Khương Nghi mới thấy toàn thân nhẹ đi, Lục Lê mặc bộ vest đắt tiền đặt may riêng đứng dậy, bất đắc dĩ rời khỏi vườn hoa sau nhà.
Mười một giờ rưỡi đêm.
Trong phòng ngủ nhà họ Lục rất yên tĩnh, chỉ bật một ngọn đèn nhỏ.
Lục Lê vừa tháo cà vạt vừa nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, trông thấy Khương Nghi yên lặng ngủ trên giường lớn.
Lục Lê ngồi xuống ghế, bộ vest cầu kỳ bó sát người làm hắn căng thẳng cả ngày, nhưng không hiểu sao vừa thấy Khương Nghi hắn lập tức nở nụ cười.
Dường như hắn nhớ đến cha mẹ mình khi còn bé, đồng thời cảm thấy khoảnh khắc này giống hệt lúc đó khiến tâm trạng hắn hết sức vui vẻ.
Mười hai giờ khuya, Lục Lê mặc đồ ngủ lên giường ôm Khương Nghi, trước khi ngủ còn làm công tác tư tưởng và nghiêm khắc đe nẹt cậu nhỏ của mình.
Nội dung chủ yếu là nhắm vào cậu nhỏ, cảnh cáo nó ban đêm không được làm loạn để sau này có thể tiếp tục ngủ chung với Khương Nghi, tốt nhất là ban đêm yên tĩnh được bao nhiêu thì yên tĩnh bấy nhiêu.
Không nên ngóc đầu dậy thì cũng đừng ngóc.
Làm công tác tư tưởng xong, Lục Lê mới nhắm mắt ngủ.
Nhưng thực tế chứng minh Lục Lê ngang bướng chưa bao giờ để vào tai bất kỳ lời cảnh cáo đe dọa nào, cậu nhỏ của hắn cũng y chang vậy.
Bốn giờ sáng, Khương Nghi cảm thấy nóng bức cực kỳ.
Cậu mơ thấy mình biến thành một cái hamburger, có ai đó liên tục nhét đồ vào hamburger làm cậu vừa nóng vừa khó chịu, ngột ngạt gần chết.
Thế là cậu bắt đầu giãy dụa, người nhét đồ yên tĩnh một lát, sau đó có vẻ rất bất mãn nên động tác nhét đồ vào hamburger càng mạnh hơn, ngang ngược bá đạo hết sức.
Khương Nghi hơi ấm ức, hồi lâu sau người kia mới thôi nhét đồ vào hamburger rồi hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Một lúc sau, Khương Nghi mơ màng cố gắng mở mắt ra, phát hiện chỗ bên cạnh mình trống không.
Cậu buồn ngủ đợi hồi lâu cũng không thấy Lục Lê quay lại, sợ hắn giống Trình Triều hay bị tiêu chảy nên mơ màng xuống giường xỏ dép đi tìm Lục Lê.
Trong phòng tắm, Lục Lê nghiến răng nghiến lợi giặt món đồ trong tay, vừa giặt vừa chửi.
Khương Nghi đứng ở cửa phòng tắm dụi mắt hỏi: "Cậu làm gì thế?"
Lục Lê giật bắn mình suýt làm rơi cái chậu trong tay, hắn quay đầu nhìn Khương Nghi bốn giờ sáng rời giường như nhìn thấy ma, ánh mắt hết sức kinh dị.
Khương Nghi thò đầu vào: "Cậu đang giặt gì à?"
"......"
Lục Lê cứng đờ tại chỗ không lên tiếng.
Lẽ ra hắn không nên nghĩ quần sịp này cùng kiểu với Khương Nghi nên không nỡ ném, lẽ ra phải vứt thẳng vào thùng rác mới đúng.
Hồi lâu sau, Lục Lê gượng gạo nói: "Giặt khăn ấy mà."
Khương Nghi thắc mắc: "Tớ nhớ cậu đâu có cái khăn nào màu đen."
Bộp một tiếng, Lục Lê vứt quần sịp đen vào chậu, mặt đỏ lên, hắn dứt khoát làm vò mẻ không sợ rơi, vành tai đỏ như sắp nhỏ máu, nghiến răng hung dữ nói to: "Quần sịp! Tớ giặt quần sịp!"
Khương Nghi giật nảy mình, vội vàng bịt miệng Lục Lê: "Nói nhỏ thôi nói nhỏ thôi.
Giặt quần sịp thì giặt quần sịp, không cần hãnh diện vậy đâu.
Ngày mai sẽ khen cậu sau, giờ mọi người đang ngủ đó."
Lục Lê: "......"
Khương Nghi dặn dò: "Nhớ giặt bằng nước giặt nhé, vậy mới sạch được."
Lục Lê: "......"
Khương Nghi ngáp một cái rồi buồn ngủ nói: "Tớ đi ngủ đây, cậu giặt mau lên nha."
Lục Lê cứng đờ gật đầu.
Khương Nghi về giường đắp chăn chưa bao lâu đã ngủ say.
Hơn mười phút sau, Lục Lê giặt quần sịp xong rón rén leo lên giường thuần thục ôm Khương Nghi, đồng thời hung hăng cảnh cáo nửa người dưới của mình.
Phiền chết đi được, còn làm loạn quấy rầy hắn ngủ với Khương Nghi nữa thì coi chừng hắn cho ăn vả nhé.
Ngày nào cũng vậy, không mơ cái khác được sao?
Suốt ngày toàn mơ thấy Khương Nghi thôi.
Mắng một hồi, Lục Lê bắt đầu chột dạ.
Mặc dù