Trần Triệu chẳng hiểu ra làm sao.
Lục Lê trước mặt cứng đờ lùi lại mấy bước, đám người phía sau hắn cũng ăn ý lùi theo, dè chừng giữ một khoảng cách nhất định với Trần Triệu.
Hắn chưa bao giờ thấy Lục Lê luôn ngông cuồng kiêu ngạo trong lớp đấu kiếm có bộ dạng này cả, cứ như trước mặt hắn có hồng thủy mãnh thú không bằng.
Sau đó Trần Triệu nghe thấy một giọng bình tĩnh vang lên sau lưng—— "Ai động vào xếp hình của tớ đấy?"
"! ! "
Cả phòng im phăng phắc, hắn thấy mấy người trước mặt vội vã lắc đầu nguầy nguậy, một giây sau năm ngón tay đồng loạt chỉ vào hắn.
Mí mắt Trần Triệu máy một cái, trong lòng đột nhiên giật thót, không hiểu sao có một dự cảm xấu.
Hắn quay đầu thấy Khương Nghi quàng khăn trắng trên cổ đứng sau lưng mình như bóng ma, cậu hỏi khẽ: "Mảnh cuối cùng là cậu ghép vào đấy à?"
Mắt Khương Nghi rất đẹp, đuôi mắt hẹp dài xếch lên, con ngươi đen láy trong veo, nhưng giờ này khắc này đôi mắt đen láy kia đang nhìn xoáy vào hắn khiến lòng người hốt hoảng.
Trần Triệu cảm thấy sau gáy lạnh toát, bất tri bất giác trở nên cứng đờ, hồi lâu sau mới gật đầu.
Nửa tiếng sau.
Khương Nghi ngồi trên ghế nhìn chằm chằm Trần Triệu ngồi xổm dưới đất xếp hình, trầm giọng nói: "Mảnh lúc nãy không đúng thứ tự.
Gỡ ra xếp lại đi.
"
Trần Triệu: "! ! "
Ngay cả ghế hắn cũng không có mà phải ngồi xổm dưới đất, bởi vì ghế dành để đặt bức xếp hình quý báu của Khương Nghi chứ không phải để hắn ngồi.
Hắn đã xếp nửa tiếng mà chỉ mới xong một phần rất nhỏ.
Bởi vì Khương Nghi không chịu được kiểu xếp bừa bãi mà nhất định phải xếp theo thứ tự nhất định từ trái sang phải, cuối cùng là từ dưới lên trên.
Trần Triệu bực bội gỡ ra mảnh xếp sai rồi ngẩng đầu lên, đang định nói chuyện thì nghe thấy Khương Nghi lạnh lùng nói: "Nhìn gì? Xếp mau lên.
"
"! ! "
Trần Triệu: "Có nhìn gì đâu! ! "
Hắn yên lặng cúi đầu tìm mảnh ghép phù hợp trong đám, lật đến khi tay sắp rút gân mới tìm được mảnh đúng thứ tự.
Lục Lê hết sức hả lòng hả dạ, chẳng ai biết rõ hơn hắn quá trình này khủng khiếp đáng sợ cỡ nào.
Lúc nhỏ Arno ương bướng ngỗ nghịch, vì không thích Khương Nghi chơi xếp hình mãi nên một buổi chiều nọ lén lút đẩy thùng đựng tranh xếp hình của cậu ra ngoài, cố gắng xếp hết mấy bức Khương Nghi để lại.
Ba ngày kế tiếp có thể gọi là ác mộng, Khương Nghi cáu kỉnh nhìn chằm chằm Arno gỡ hết toàn bộ tranh xếp hình ra rồi xếp lại từ đầu mà không được sai thứ tự, xếp ròng rã ba ngày làm Arno nôn mửa mật.
Đúng là nôn thật sự.
Xếp xong bức cuối cùng, Arno liêu xiêu vào toilet nôn hết sữa mình uống lúc sáng vào bồn cầu.
Một tiếng sau.
Trần Triệu cũng sắp nôn đến nơi rồi.
Hắn thẫn thờ đối diện với đống xếp hình nhìn hoa cả mắt.
Khương Nghi hờ hững nói: "Mau xếp đi.
"
Trần Triệu: "Tớ mua bức khác cho cậu được không? À không, mua mười hay hai mươi bức cũng được.
"
Khương Nghi: "Không được.
"
Trần Triệu: "! ! "
Hắn đờ đẫn nói: "Vậy cậu cho tớ nghỉ tay chút nhé.
"
Khương Nghi: "Không được.
"
Tay Trần Triệu run rẩy, tiếp tục bới đống xếp hình lớn, thậm chí hắn bắt đầu tuyệt vọng suy sụp nghĩ thầm mẹ kiếp, hay là trở mặt đi.
Không giả bộ nữa.
Đậu móa.
Một giây sau, Trần Triệu thấy Lục Lê nhặt một mảnh xếp hình dưới đất, vì đặt lên bàn không đúng vị trí nên bị Khương Nghi mắng ròng rã mười phút.
Trần Triệu: "! ! "
Hắn nín thinh tiếp tục ngồi xổm dưới đất lục lọi đống xếp hình, đột nhiên cảm thấy mình ngồi xổm cũng rất giỏi.
Ba tiếng sau.
Trần Triệu đờ đẫn về ký túc xá, việc đầu tiên là lao vào toilet.
Bạn cùng phòng của hắn cười nói vui vẻ bên ngoài, hồi lâu sau mới phát hiện Trần Triệu trong toilet có gì đó không ổn lắm.
Trần Triệu nôn hết mật xanh mật vàng, bàn tay rút giấy cũng hơi run rẩy.
Bạn cùng phòng gõ cửa toilet hỏi hắn bị sao.
Trần Triệu bình tĩnh nói không sao.
Mặc dù bạn cùng phòng hơi băn khoăn nhưng nghe Trần Triệu nói không sao cũng chỉ có thể rời đi.
Trong phòng vệ sinh, Trần Triệu bình tĩnh tự nhủ chỉ là xếp hình đến nôn mà thôi.
Chẳng có gì to tát cả.
Trần Triệu vừa nghĩ vừa cầm giấy lau miệng bằng bàn tay khẽ run.
Ký túc xá của Khương Nghi.
Khương Nghi nằm sấp trên giường Lục Lê cúi đầu chơi Anipop với vẻ không vui lắm.
Lục Lê dỗ dành cậu, nói mấy ngày nữa sẽ mua bộ xếp hình mới cho cậu, sau đó còn thừa cơ nói xấu Trần Triệu, nói từ nhỏ Trần Triệu đã hư rồi, chẳng làm được chuyện gì tốt cả.
Khương Nghi xụ mặt, hiếm hoi lắm mới có một lần không nghĩ Lục Lê nói hươu nói vượn mà gật đầu lia lịa.
Lục Lê liếm môi rồi chụm đầu vào sát Khương Nghi, vờ như lơ đãng hỏi cậu hôm nay có add Wechat của Trần Triệu không.
Khương Nghi bấm bấm Anipop, giờ mới nhớ ra hôm nay mình add Trần Triệu nhưng chưa chuyển tiền mua nước cho hắn.
Cậu bấm thoát Anipop, vừa chuyển tiền cho Trần Triệu vừa nói: "Có, lúc trước cậu ta mua nước cho tớ, tớ còn chưa trả lại tiền cho cậu ta nữa.
"
Lục Lê cúi đầu ngó điện thoại Khương Nghi, thấy cậu ấn vào một cái tên là: Chim công xanh (Phạm lỗi nghiêm trọng) rồi chuyển tiền cho người kia.
Lục Lê: "?"
"Chim công xanh là ai?"
Khương Nghi nghiêm mặt đáp: "Trần Triệu.
"
Lúc nãy thấy mảnh xếp hình cuối cùng của mình bị ghép vào, Khương Nghi tức quá sửa lại tên Trần Triệu trong lúc hắn đang xếp hình.
Lục Lê chân tâm thật ý khen ngợi: "Sửa hay lắm, sửa tuyệt lắm.
"
Như sực nhớ ra điều gì, hắn lại hỏi: "Cậu đặt tên tớ là gì thế?"
Khương Nghi đưa di động cho hắn, Lục Lê cúi đầu nhìn, phát hiện tên mình chỉ có vỏn vẹn hai chữ Lục Lê.
Hắn buồn bực lẩm bẩm: "Tên nó là chim công xanh, còn tên tớ chỉ có Lục Lê thôi à? Tên nó bảy chữ, tên tớ có mỗi hai chữ.
"
Khương Nghi: "Vậy cậu muốn tên gì?"
Lục Lê cầm điện thoại sửa lại tên mình rồi hài lòng trả lại cho Khương Nghi.
Khương Nghi cúi đầu thấy tên Lục Lê biến thành: Lục Lê (Thân thiết siêu cấp vô địch)
Khương Nghi: "! ! "
Lục Lê kéo chăn đắp kín cho Khương Nghi rồi đặt điện thoại cạnh gối đầu, uy nghiêm nói: "Ngủ đi.
"
Một lát sau, hắn nói tiếp: "Không được lén lút sửa lại tên tớ đâu đấy.
"
Khương Nghi cảm thấy Lục Lê vẫn trẻ con như Arno lúc nhỏ, nhưng vì đã quá quen nên cậu ngoan ngoãn đáp ứng.
———
Ngày hôm sau.
Chắc vì hôm qua Khương Nghi bị say nắng ngất xỉu, huấn luyện viên sợ hôm nay có nhiều người say nắng hơn nên cường độ huấn luyện giảm đi không ít, số lần nghỉ ngơi cũng tăng thêm mấy lần.
Giờ giải lao,