Khi Khương Nghi chơi xếp hình được một tiếng, Lục Lê nghĩ chừng nào Khương Nghi thích mình chút xíu như thích xếp hình thì tốt quá.
Khi Khương Nghi tràn đầy phấn khởi chơi xếp hình một tiếng rưỡi, Lục Lê bình thản nghĩ có sở thích cũng bình thường thôi.
Dù sao Khương Nghi cũng không giống Chung Mậu nằm trên sàn nhìn điện thoại cười ngây ngô với bạn gái trên mạng.
Khi Khương Nghi say sưa xếp hình hai tiếng liền, Lục Lê nghĩ rốt cuộc đến lúc nào trò xếp hình vớ vẩn này mới biến mất khỏi trái đất.
Suốt hai tiếng ròng rã, Khương Nghi mê mẩn đến nỗi một ánh mắt cũng không thèm cho hắn.
Trong hai tiếng này, Chung Mậu nằm dưới sàn xem điện thoại cười khúc khích, ít nhất còn vỗ đùi kể chuyện vui trên điện thoại cho họ nghe.
Nhưng suốt cả quá trình xếp hình, Khương Nghi chỉ quay đầu một lần duy nhất để bảo hắn—— "Cậu ngồi nhích sang bên chút đi.
Che hết ánh sáng của tớ rồi kìa."
Lục Lê: "......"
Xếp hình hạng nhất, vũng nước hạng nhì, hắn là hạng chót đúng không.
Khương Nghi hài lòng ráp mảnh xếp hình cuối cùng, cảm nhận được người bên cạnh lập tức chồm tới đè mình, rõ ràng là đang rất bất mãn nên xụ mặt nhìn cậu chằm chằm.
Khương Nghi không biết làm sao, cảnh giác che cổ nói: "Không cho cắn."
Lục Lê nhíu mày, nghĩ thầm từ nhỏ đến lớn mình đã nghe câu này mòn tai luôn rồi.
Hắn chẳng thèm để ý mà vẫn như thường lệ, cắn trước nói sau.
Cắn xong lại nhận lỗi với Khương Nghi, dù sao bao năm nay hắn vẫn chơi trò này không biết mệt là gì.
Mấy giây sau.
Lục Lê vừa sơ hở đã bị đạp xuống giường, mờ mịt ngồi trên sàn nhà.
Khương Nghi nghiêm mặt quay đầu đi không nhìn hắn, thốt ra một câu: "Đã bảo không được cơ mà."
Chung Mậu sửng sốt nhìn Khương Nghi trên giường rồi lại hơi liếc sang Lục Lê ngồi trên sàn, hắn khẩn trương rúc mình trong chăn, sau đó yên lặng nhích ra xa Lục Lê.
Chân dài của Lục Lê gập lại, hắn cúi đầu nhìn sàn nhà rồi lại nhìn Khương Nghi trên giường.
Cuối cùng hắn sầm mặt đứng phắt dậy.
Chung Mậu lập tức cuống quýt đứng lên, sợ Lục Lê nổi quạu xung đột với Khương Nghi nên rối rít nói: "Lục ca Lục ca! Giỡn thôi mà, đừng nóng.
Khương Nghi chỉ đùa thôi ——"
Ai ngờ Chung Mậu còn chưa nói hết thì đã thấy Lục Lê lạnh lùng đi tới trước mặt rồi khom người túm lấy tấm chăn dày trước ánh mắt hoảng sợ của Chung Mậu, cứ thế quăng hắn ra cửa phòng ngủ.
Quăng xong, Lục Lê lạnh mặt đóng sầm cửa như đang cảnh cáo Chung Mậu cút xa một chút.
Chung Mậu: "???"
Hắn ngồi sững trên chăn.
Sau khi hoàn hồn, Chung Mậu lập tức khẩn trương áp tai lên cửa phòng ngủ nghe ngóng động tĩnh bên trong, lỡ có xảy ra xung đột sẽ lập tức vọt vào giải cứu Khương Nghi.
Dù sao tám đời nay hắn chưa từng thấy sắc mặt Lục Lê lạnh lẽo như vậy.
Lần cuối nhìn thấy vẻ mặt này của Lục Lê là hồi cấp hai chơi bóng rổ với đám học sinh lớp lớn trong đội, lũ kia cố ý phạm quy đụng Lục Lê ngã xuống đất, không chỉ trầy xước đầu gối mà nghiêm trọng nhất là băng đeo cổ tay mà Lục Lê không bao giờ cho người khác đụng vào cũng bị bẩn lấm lem.
Chiều hôm đó đội bóng rổ đã xảy ra trận đụng độ lớn nhất từ trước đến nay, sắc mặt Lục Lê lạnh đến mức đáng sợ.
Chung Mậu áp tai lên cửa phòng ngủ nuốt nước bọt, hắn nghe ngóng hồi lâu nhưng chẳng nghe được tiếng động nào lớn.
Trong phòng ngủ, Khương Nghi ngồi trên giường, Lục Lê cũng ngồi trên giường, hắn nhìn Khương Nghi rồi mím môi hỏi: "Sao lại đá tớ xuống giường?"
Khương Nghi cũng mím môi không nói lời nào.
Lục Lê lạnh lùng nói: "Cậu chưa bao giờ làm thế cả."
Khương Nghi hơi chột dạ nên quay đi không nhìn Lục Lê.
Lục Lê tiếp tục lạnh mặt: "Có phải thằng ị kia nói xấu tớ không?"
Khương Nghi: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi người ta bừa bãi như vậy, người ta tên Trình Triều cơ mà."
Lục Lê sầm mặt: "Tớ nhắc tới nó thì cậu mới nói chuyện với tớ, tớ không nhắc nó thì cậu không nói chuyện với tớ.
Còn nữa, sao lại đá tớ xuống giường hả?"
Khương Nghi cảnh giác nói: "Tớ không đá cậu thì cậu lại bắt đầu cắn lung tung.
Cậu cắn kỳ cục lắm."
Lục Lê tỏ vẻ thù địch, cứ tưởng Trình Triều đã nói những điều không nên nói với Khương Nghi.
Chẳng hạn như bảo Khương Nghi phải giữ khoảng cách với hắn.
Chẳng hạn như nói với Khương Nghi bạn thân từ nhỏ của người ta mười sáu tuổi sẽ không còn ôm bạn mình cắn cổ hay thậm chí là cắn tai nữa.
Nhưng một lát sau, Lục Lê lại thản nhiên nói: "Có gì kỳ cục đâu? Từ nhỏ đến lớn tụi mình đều vậy mà."
Khương Nghi khăng khăng nói: "Kỳ chứ."
Cậu ngồi trên giường nghiêm mặt chỉ vào hầu kết Lục Lê phàn nàn: "Cậu cứ cắn bừa khắp nơi kỳ lắm."
Lục Lê: "Kỳ thế nào?"
Khương Nghi vẫn còn sợ hãi sờ cổ mình, cố gắng tìm từ miêu tả: "Giống như trên cổ cậu có một khối u lớn vậy.
Sau đó cậu cắn khối u kia một cái, còn cắn lung tung khắp nơi nữa."
"Lạnh ngắt làm da đầu tê rần, cứ như khối u trên cổ bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra vậy."
Đây chính là cảm giác của Khương Nghi trong giấc mơ đêm qua, đến tận bây giờ cậu vẫn còn thấy sợ hãi, tự nhủ mình không bao giờ muốn mơ thêm một lần nào nữa.
Lục Lê im lặng.
Một lát sau, hắn lặp lại: "Khối u?"
Khương Nghi nghiêm túc gật đầu rồi lặp lại theo hắn: "Ừ, khối u."
Năm phút sau.
Chung Mậu đang dựa sát cửa phòng ngủ bị cửa mở ra đột ngột dọa sợ gần chết, trông thấy sắc mặt Lục Lê càng khó coi hơn, hắn nuốt nước bọt thò đầu vào nhìn Khương Nghi trong phòng ngủ.
Khương Nghi yên lành ngồi trên giường không hao tổn một sợi tóc, vẻ mặt hơi nghiêm nghị.
Lục Lê chẳng nói chẳng rằng đóng sầm cửa phòng bỏ ra ngoài.
Chờ Lục Lê đi xong, Chung Mậu xách chăn về phòng Khương Nghi, hắn ngồi trên sàn hỏi: "Khương Nghi, cậu và Lục ca sao vậy?"
Hắn thấy chuyện này có vẻ nghiêm