Đối mặt với nam sinh cao gần mét chín có vẻ ngoài ngang tàng phách lối xin đóng vai công chúa.
Tô Tình phụ trách kịch bản im lặng một hồi, sau đó từ chối khéo.
Dù sao cô cũng không muốn vở kịch lớp mình nổi nhất khối.
Mặc dù cô biết cậu chủ trước mặt không hề thiếu tiền, nhất định sẽ chuẩn bị đạo cụ trang phục hết sức tinh xảo.
Nhưng váy công chúa có tinh xảo đến đâu cũng không chịu nổi một nam sinh cao gần mét chín vai rộng chân dài mặc lên người chạy khắp trường cả.
Lục Lê nhíu mày, đang định miêu tả một nhân vật khác thì lại nghe nữ sinh trước mặt bảo mình: "Nhưng cậu cứ yên tâm.
Kịch bản của tụi mình đều phù hợp với các giá trị xã hội chủ nghĩa cốt lõi nên sẽ không có cảnh thân mật nào đâu."
Tô Tình chân thành nói: "Tác dụng lớn nhất của lớp trưởng chỉ là làm một bình hoa, ủa nhầm, một hoàng tử đáng yêu thôi."
Cô định nói một bình hoa đáng yêu, nhưng nhớ tới mối quan hệ của nam sinh trước mặt và lớp trưởng nên cấp tốc sửa lại.
Lục Lê: "?"
Tô Tình chân thành nói tiếp: "Giờ hoàng tử cứu công chúa là xưa rồi, đâu còn hấp dẫn mọi người nữa.
Ai cũng thích xem công chúa cứu hoàng tử hết.
Đất diễn của lớp trưởng không nhiều đâu, đến lúc đó vai trò quan trọng nhất của cậu ấy là đứng trên sân khấu chờ công chúa tới cứu."
Lục Lê khẽ nhíu mày: "Thật không?"
Tô Tình gật đầu rồi xoa tay nói: "Đến lúc đó mọi người sẽ háo hức lắm đây."
Hoàng tử xinh đẹp bị nhốt trong quan tài, cả lớp không ai hợp vai hơn Khương Nghi cả.
Sau khi tan học, Khương Nghi nằm bò ra bàn sầu muộn lật kịch bản, sau đó lẩm bẩm với Lục Lê: "Cậu nghĩ giờ tớ tìm cán sự văn nghệ đổi vai còn kịp nữa không? Từ nhỏ đến lớn tớ chỉ mới đóng vai cây non thôi mà."
Còn là cây non không nghe lời lắc đầu theo điệu nhạc nữa.
Lục Lê cũng nhíu mày: "Chắc không được đâu.
Tớ hỏi rồi."
Thậm chí hắn còn hỏi cán sự văn nghệ cho mình đóng vai hoàng tử thay Khương Nghi được không, nhưng cán sự văn nghệ lắc đầu nguầy nguậy.
Lý do là gương mặt hắn chẳng ăn nhập gì với hoàng tử chờ được cứu mà giống ác long cướp người hơn.
Khương Nghi thở dài, nói may mà đất diễn của mình không nhiều lắm.
Để không làm chậm trễ việc học, buổi tập dượt kịch bản sẽ diễn ra sau khi tan học, thường là tập hơn một tiếng.
Đất diễn của Khương Nghi không nhiều nhưng cảm giác tồn tại rất mạnh, hầu như cảnh nào cũng có mặt nhưng lời thoại lại chẳng nói được mấy câu.
Suốt thời gian đó Lục Lê hầu như không đi chơi bóng mà theo Khương Nghi tập kịch, gần như thuộc nằm lòng mấy câu thoại trong đó.
Cảnh cuối cùng là công chúa vượt mọi chông gai cầm kiếm đến chìa tay ra với hoàng tử bị giam cầm, hỏi chàng có muốn đi với mình không.
Lục Lê nhớ rất rõ.
Bởi vì Khương Nghi sẽ chìa tay ra với công chúa kia rồi đi theo công chúa vượt mọi chông gai mà đến, hướng tới một tương lai tươi sáng.
Trong câu chuyện sẽ không xuất hiện ác long bắt hoàng tử đi.
Hoàng tử và công chúa sẽ hạnh phúc bên nhau.
Bất kể trước đây hoàng tử ở bên ai nhưng chỉ cần công chúa xuất hiện thì mọi người đều chúc cho hoàng tử và công chúa trăm năm hạnh phúc.
Khương Nghi phát hiện Lục Lê không thích vở kịch này lắm.
Cậu cứ tưởng vì vở kịch chiếm khá nhiều thời gian ở chung của hai người, thế là buổi tối trở về sẽ nhẹ nhàng xoa mặt Lục Lê để hắn đừng phụng phịu nữa.
Lúc nhỏ Arno là cậu bé hay phụng phịu nhất thiên hạ.
Lớn lên Lục Lê cũng là người lớn hay phụng phịu nhất thiên hạ.
Hồi bé mỗi tối Khương Nghi đều nằm trong chăn nói tớ và cậu mới là bạn thân nhất thiên hạ.
Sau này lớn lên, mỗi đêm Khương Nghi lại gối đầu lên đùi Lục Lê, ngáp một cái rồi lặp lại câu lúc nhỏ như dỗ trẻ con.
Mặc dù Lục Lê nóng tính nhưng luôn rất dễ dụ.
Tập kịch hơn nửa tháng, tiệc mừng năm mới chính thức mở màn.
Trước đó tổ hậu cần đã đem trang phục hoàng tử cho Khương Nghi mặc thử để xem có vừa không, ai ngờ lại cực kỳ phù hợp.
Số đo Lục Lê báo với họ không dư không thiếu một phân, vòng eo hết sức vừa vặn, ngay cả đôi bốt cũng vừa như in.
Để làm Khương Nghi trông giống hoàng tử phương Tây hơn, nữ sinh phụ trách trang điểm còn uốn tóc Khương Nghi hơi quăn lên.
Khương Nghi nhìn mình trong gương rồi sờ đầu, cảm thấy hơi kỳ quái.
Lục Lê khoanh tay ngồi trên ghế sau sân khấu chờ Khương Nghi.
Hậu trường giăng đầy móc treo và quần áo, học sinh hối hả đi tới đi lui, nhiều người còn sốt ruột la ó, vừa hỗn loạn vừa ồn ào.
Đột nhiên hắn trông thấy một cậu bé tóc quăn rụt rè đẩy cửa ra.
Lục Lê ngẩn người, sau đó thấy Khương Nghi đội đầu tóc quăn đi ra, thấy hắn thì ngại ngùng sờ đầu mình.
Hai phút sau.
Tóc quăn đúng là kiểu tóc đáng yêu nhất trên đời mà.
Không có kiểu thứ hai nữa.
Lục Lê quả quyết nghĩ.
Hắn nhìn Khương Nghi mặc đồ hoàng tử đứng trước mặt mình, sau một hồi nhẫn nhịn vẫn đưa tay sờ lên đầu cậu.
Khương Nghi ngước nhìn hắn với vẻ ngượng ngùng, sau đó cong mắt cười với hắn, mắt đen long lanh, gò má lộ ra lúm đồng tiền nhỏ giống hệt hoàng tử bé trong truyện cổ tích.
"Khương Nghi ——"
Cán sự văn nghệ ở hậu trường gọi to một tiếng, sau đó cười tủm tỉm nói: "Chuẩn bị ra sân khấu nha."
Khương Nghi vẫy tay với Lục Lê rồi khẩn trương nói: "Tớ lên sân khấu đây!"
Lục Lê ừ một tiếng, đột nhiên nhìn thấy gì đó nên cúi đầu chà xát ngón tay vào môi Khương Nghi: "Son môi lem rồi kìa."
Có lẽ Khương Nghi không thích trang điểm nên mím môi nhiều quá làm son bị lem.
Khương Nghi vô thức sờ môi, chưa kịp nói gì thì đã bị công chúa xách váy kéo ra hậu trường.
Thậm chí cậu còn không kịp quay đầu nhìn hắn.
Lục Lê mặc áo khoác, đút tay vào túi nhìn theo Khương Nghi giống hệt hoàng tử bé trong truyện cổ tích bị công chúa xinh xắn kéo đi, sau đó bước ra sân khấu lấp lánh ánh đèn.
Con đường kia vang lên tiếng vỗ tay như sấm, đèn vòm lung linh, công chúa dắt tay hoàng tử như bước vào một buổi tiệc long trọng, con đường kia tràn ngập hoa tươi mà chẳng có bụi gai nào, là cuộc sống mà ai cũng ao ước.
Lục Lê thở ra một làn khói trắng, khuôn mặt lạnh lùng không bộc lộ cảm xúc gì nhưng ánh mắt lại trầm xuống.
Bóng hắn đổ dài trên sàn, lẳng lặng đứng tại chỗ, ánh đèn rực rỡ trên sân khấu bị ngăn cách bởi tấm màn dày, ngay cả cái bóng cũng im lìm mơ hồ.
Chẳng ai thấy được con đường sau lưng hắn cả.
Trong làn khói dần tan đi, Lục Lê nghĩ nếu Khương Nghi không thích hắn.
Nếu Khương Nghi không có bất kỳ tình cảm yêu thương gì với hắn, thậm chí sau này cũng sẽ không thích hắn.
Có lẽ hắn còn phải đứng sau lưng cậu rất lâu nữa.
Thật ra hắn không sợ phải đứng thật lâu, hắn chỉ sợ Khương Nghi rẽ sang một con đường khác mà thôi.
Nam sinh tóc vàng im lặng vuốt tóc mình, sau đó đút tay vào túi, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang dội chậm rãi rời khỏi hậu trường để xuống khán đài.
Dưới sân khấu đông nghịt học sinh, Tần Lan và Chung Mậu đã chừa sẵn một chỗ cho hắn, còn Ứng Trác Hàn thì bỏ lớp mình để chạy tới lớp 1 của Khương Nghi, tràn đầy phấn khởi chờ cậu ra sân.
Mở đầu vở kịch không có đất diễn của Khương Nghi, đến khi cậu ra sân cả trường bỗng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thậm chí còn có tiếng huýt sáo.
Lục Lê nheo mắt quay đầu nhìn, người huýt sáo hầu hết đều là nữ sinh, bọn họ ngồi ở hàng đầu kích động vỗ đùi nhau, thậm chí còn có mấy nữ sinh huýt sáo bằng ngón tay về phía sân khấu.
Trên sân khấu, nam sinh tóc đen mặc đồ hoàng tử đứng dưới ánh đèn, thân hình cao gầy, bộ âu phục trắng tinh được thắt eo