"Khương Nghi.
"
"Hả?"
Lục Lê ngồi trên ghế hít sâu một hơi rồi bình tĩnh nói: "Mặc đồ ngủ xong rồi hãy ra.
"
Trong ký túc xá của trường trung học số 1, Khương Nghi mới tắm xong đang lau tóc, trên thân chỉ mặc một chiếc áo đồng phục ngắn tay rộng thùng thình, còn nửa người dưới cái gì cũng không mặc.
Cậu hất tóc rồi cúi đầu nhìn áo đồng phục trên người mình, giờ mới phát hiện chẳng những mình không đem áo ngủ vào phòng tắm mà còn lấy áo đồng phục hôm trước Lục Lê treo trong phòng tắm nữa.
Cậu và Lục Lê đăng ký ở phòng bốn người trong ký túc xá, nhưng hên sao xin trúng phòng chỉ có hai người ở, chiếc giường tầng còn lại vẫn để trống.
Ký túc xá trường trung học số 1 quả thực không tệ, thậm chí điều kiện ký túc xá còn trội hơn các trường trung học khác ở thành phố S nhưng vẫn có đôi chỗ làm Khương Nghi chưa bao giờ ở ký túc xá thấy không quen, tuy đã ở gần nửa năm vẫn chưa thích nghi được.
Chẳng hạn như trong phòng vệ sinh không có giá treo quần áo.
Lần nào Khương Nghi cũng quen tay để áo ngủ trên kệ ngoài cửa phòng vệ sinh, sau đó vào tắm.
Tắm xong mới phát hiện mình chưa đem áo ngủ vào.
Đến mùa lạnh, Khương Nghi sẽ thò đầu ra cửa phòng tắm nhờ Lục Lê đưa áo ngủ giùm mình.
Nhưng tháng Năm tháng Sáu thời tiết nóng bức, Khương Nghi cứ thế mặc áo đồng phục rộng thùng thình đi thẳng ra ngoài.
Thỉnh thoảng Lục Lê dựa lưng vào ghế, vừa quay đầu thì bắt gặp Khương Nghi đang lau tóc, chỉ mặc mỗi áo đồng phục, khó khăn lắm vạt áo mới che khuất đùi, lẩm bẩm đi tìm áo ngủ của mình.
Đồng phục trường trung học số 1 màu trắng nhưng Khương Nghi còn trắng hơn, nhìn thoáng qua sẽ thấy ngay đôi chân thon thả cân đối, thẳng tắp trắng nõn, đầu gối và chỗ lõm bên cạnh ửng hồng vì hơi nước nóng.
Trắng mềm đến nỗi chỉ cần bóp mạnh một cái, trong lòng bàn tay sẽ tràn đầy xúc cảm tuyệt diệu.
Nhưng chủ nhân của nó vẫn chẳng hề hay biết gì cả.
Chủ nhân xinh đẹp bắt mắt còn khom lưng lục tìm đồ ngủ, áo đồng phục mỏng manh dán vào sống lưng, uốn lượn như dòng nước trắng xóa chảy xuống chỗ phồng căng.
Khương Nghi mười bảy tuổi rất đẹp.
Đẹp đến nỗi Lục Lê không dám nhìn quá nhiều.
Vừa ngây thơ vừa xinh đẹp, thuần khiết như tuyết đầu mùa vậy.
Lục Lê chỉ có thể dựa vào ghế, yết hầu nhấp nhô, hít sâu mấy hơi rồi mở miệng bảo người phía sau mặc áo ngủ vào.
Hình như vì gồng quá sức nên mặc dù giọng hắn nghe rất bình thản nhưng ít nhiều gì vẫn có chút gượng gạo.
Nghe giọng nói cứng đơ của Lục Lê, Khương Nghi mặc áo ngủ vào rồi chân thành xếp lại áo đồng phục cho Lục Lê, sau đó chọc eo hắn.
Lục Lê: "! ! "
Ở thành phố S tháng Năm tháng Sáu đã mặc đồ ngắn tay, áo đồng phục mỏng không giống áo dày mùa đông, ngón tay Khương Nghi chọc vào mang lại cảm giác ngứa ngáy hết sức rõ rệt.
Gân xanh trên cổ Lục Lê âm thầm giật một cái, hồi lâu sau mới quay sang cầm đồng phục của mình từ tay Khương Nghi, sau đó cắm đầu đi ra ngoài.
Khương Nghi hỏi hắn ra ngoài làm gì.
Giọng Lục Lê vang lên cùng với tiếng đóng cửa: "Đi hóng gió.
"
Hắn ra cổng ký túc xá gọi điện về nhà họ Lục, sau đó ngồi xổm ở lỗ thông gió cầu thang hóng gió nửa tiếng cho đầu óc tỉnh táo lại.
Sau đó Lục Lê xuống lầu, tới trước rào chắn ở cổng trường lấy hộp giữ nhiệt Lục gia đưa tới.
Cứ ba ngày hai lần hắn lại ra rào chắn lấy hộp giữ nhiệt, mấy bảo vệ trực ban ở cổng trường đều quen mặt hắn, còn chào hắn một tiếng nữa.
Trong phòng, Khương Nghi đang làm bài tập ngoại khóa thì nghe tiếng cửa mở, cậu quay đầu lại thấy Lục Lê xách theo một hộp giữ nhiệt.
Khương Nghi: "! ! "
Cậu lập tức nhăn mặt tỏ vẻ cảnh giác.
Từ khi vào ký túc xá, Lục Lê sợ Khương Nghi ăn cơm ở trường không đủ dinh dưỡng nên ba ngày hai lần lại đem canh bổ nấu sẵn ở nhà họ Lục tới ép cậu uống hết.
Lục Lê đóng cửa lại, đặt hộp giữ nhiệt lên bàn rồi thản nhiên túm lấy Khương Nghi muốn leo lên giường trốn.
Khương Nghi: "! ! "
Cậu nhìn Lục Lê vừa cúi đầu mở nắp hộp giữ nhiệt vừa dễ dàng nắm đầu gối cậu bằng một tay, vững vàng cố định cậu trên ghế.
"Giờ uống hay trước khi ngủ mới uống?"
Lục Lê đứng dậy nhìn xuống Khương Nghi ngồi trên ghế, mang theo chút cao ngạo: "Tự chọn đi.
"
Khương Nghi nhăn mũi nói: "Không uống đâu.
"
Lục Lê: "Lần này uống một nửa là được rồi.
Hơn một tháng nay cậu không bị ốm, ban đêm đi ngủ chân cũng không lạnh nữa.
"
Khương Nghi cố gắng vùng vẫy, lẩm bẩm nói: "Vì mùa hè nên mới không lạnh mà! ! "
Lục Lê vẫn chẳng mảy may dao động, Khương Nghi thấy cãi lại không có kết quả đành phải lề mề uống hết canh bổ trong chén.
Cậu nhăn mặt nghĩ thầm dạo này mình uống canh bổ sắp phát hỏa luôn rồi.
Bữa nào cũng có câu kỷ tử bồi bổ khí huyết cả.
Cậu lẩm bẩm người trẻ tuổi nào mà chẳng tràn đầy khí huyết, mỗi ngày còn uống canh bổ làm gì nữa chứ.
Mí mắt Lục Lê cũng không buồn nhấc, một tay nâng đầu gối Khương Nghi lên sờ mu bàn chân tắm xong đã bắt đầu lạnh, một câu cũng không nói.
Lại giống như đang nói gì đó.
Khương Nghi: "! ! "
Sau khi đặt chén xuống, Khương Nghi tự nhủ không thể uống một mình được, thế là cũng bắt Lục Lê uống hai chén.
Lục Lê nói khỏi cần bắt, mấy ngày nay canh Khương Nghi uống dư đều là hắn uống cả.
Khương Nghi khen hắn giỏi quá, người trẻ tuổi phải uống nhiều canh bổ để bồi dưỡng khí huyết mới được.
Lục Lê tặc lưỡi rồi đứng dậy đem hộp giữ nhiệt tới bồn rửa chén.
Ban đêm đi ngủ, Khương Nghi theo thói quen nằm phía trong chừa chỗ cho Lục Lê.
Nhưng Lục Lê tắm xong vẫn chưa chịu lên giường mà cứ ngồi ì trên ghế, hình như đang chơi điện thoại.
Khương Nghi thò đầu ra mép giường hỏi Lục Lê sao chưa lên ngủ.
Lục Lê không nói gì, hồi lâu sau mới đóng điện thoại lại rồi nói nhát gừng: "Cậu ngủ trước đi.
"
Hình như hắn đang do dự có nên leo lên ngủ hay không.
Khương Nghi cứ tưởng Lục Lê chơi game điện thoại trước bàn học nên vén chăn túm hắn lên giường, còn đổi chỗ ra nằm phía ngoài rồi nhét Lục Lê vào trong.
Bởi vì cậu sợ ban đêm Lục Lê lại xuống giường chơi game nữa.
Nếu Khương Nghi ngủ phía ngoài, Lục Lê xuống giường gây ra tiếng động sẽ đánh thức cậu ngay.
Lục Lê: "! ! "
Hắn vốn đang nằm nghiêng ôm Khương Nghi, im lặng một