Trang sách trên ghế salon trong phòng ngủ bị gió thổi bay lào xào, ánh nắng giữa hè rực rỡ ấm áp, những đốm sáng màu vàng kim lơ lửng trên màn cửa phất phơ.
Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở.
Khương Nghi nghiêng đầu đứng cạnh tủ đồ trắng tinh, không nhúc nhích mà cũng chẳng lên tiếng, vì đứng cách một khoảng nên không thấy rõ sắc mặt cậu.
Lục Lê ngoài cửa phòng ngủ thấy hơi lạ nên vừa đi vào vừa hỏi: "Sao thế? Hay là không tìm thấy thuốc......"
Hắn còn chưa nói hết thì đã đột ngột im bặt.
Đến gần Khương Nghi, Lục Lê sửng sốt.
Hắn nhìn Khương Nghi yên lặng đứng trước mặt, hai mắt ửng đỏ, hàng mi dài rậm cong vút như phủ một làn hơi nước.
Từ nhỏ đến lớn da cậu luôn trắng như sứ, vì vậy màu đỏ trong mắt rất nổi bật, hệt như một nốt son trên tờ giấy trắng tinh.
Phản ứng đầu tiên của Lục Lê là vì hắn chạy tới phòng tập boxing đánh nhau làm cả người bị thương, lúc nãy Khương Nghi đã thấy vết thương trên người hắn.
Thật ra mảng bầm sau lưng đã hết đau rồi, chỉ tại lúc trước chưa xoa bóp làm tan máu bầm nên có nhiều chỗ bầm đen nhìn có vẻ nghiêm trọng đáng sợ thôi.
Lục Lê hơi luống cuống.
Hắn đã quen an ủi Khương Nghi lúc ốm đau khó chịu, quen an ủi Khương Nghi bất cứ lúc nào cậu buồn, nhưng không quen thấy Khương Nghi đỏ hoe mắt rơi lệ vì mình.
Hắn chỉ biết vụng về lí nhí nói đi nói lại với người trước mặt: "Không sao......!Không sao thật mà......"
"Vết thương trên lưng nhìn đáng sợ vậy thôi chứ thật ra chẳng đau chút nào hết......"
"Thật đó, còn không đau bằng lần trước cha tớ đánh nữa......"
Câu này của Lục Lê hoàn toàn là sự thật.
Lần trước cha hắn đánh chẳng chút nương tay mà vận hết sức lực, hắn có thể đi đứng nhưng đau đến nỗi ban đêm cứ trằn trọc không sao ngủ được.
Lục Lê lại thấp giọng dỗ dành: "Lúc đó bị nặng vậy mà bôi thuốc mau lành lắm, chắc lần này cũng sẽ mau khỏi thôi......"
Hắn cứ tưởng những lời này có thể dỗ được Khương Nghi.
Nào ngờ Khương Nghi nhìn hắn bằng đôi mắt càng đỏ hơn.
Lục Lê ngơ ngác ngẩng đầu lên mới phát hiện tủ đồ trước mặt Khương Nghi mở toang, những thứ hắn cất giữ bao năm nay lặng lẽ nằm trong tủ.
Chiếc máy bay giấy đầu tiên Khương Nghi xếp cho hắn hồi bé, khăn tay cậu đưa cho hắn khi gặp nhau lần đầu trong mưa, nửa cục gôm con thỏ cho hắn lúc đi học, tờ giấy hai người cùng nằm bò ra bàn tập viết tên nhau, còn có thuốc mỡ trị bỏng hắn không nỡ dùng và sách bài tập của Khương Nghi......
Rất nhiều rất nhiều.
Nhiều đến mức bất thường.
Không có bạn bè nào cùng nhau lớn lên mà lại cẩn thận giữ sách bài tập hồi bé của đối phương cả.
Không có bạn bè nào cùng nhau lớn lên mà lại lưu luyến không nỡ dùng thuốc mỡ trị bỏng đối phương đưa cho, sau đó cất kỹ trong tủ như báu vật.
Yết hầu Lục Lê nhấp nhô mấy lần, nhìn thấy mắt Khương Nghi càng lúc càng đỏ, trên tay cầm tấm thiệp chúc mừng hắn viết lúc mười tuổi.
Ánh mắt Khương Nghi rơi vào chân Lục Lê, nhớ lại lúc đó bắp chân hắn tím xanh, ban đêm sưng đau đến nỗi muốn trở mình cũng không được, ban ngày khập khiễng đi học.
Lúc ấy Lục Lê cũng không nói với cậu tại sao mình bị đánh mà chỉ ôm cậu rúc vào cổ, lẩm bẩm giục cậu mau lớn lên đi.
Hơi thở Khương Nghi run rẩy.
Cậu không biết Lục Lê làm thế nào nói với cha Lục mẹ Lục rằng mình thích nam, thích cậu bạn thân từ nhỏ của mình.
Cũng chẳng biết những ngày đó Lục Lê bị đánh khập khiễng làm thế nào giả bộ như không có chuyện gì để đi học chung với cậu.
Rõ ràng lúc nhỏ gặp chuyện ấm ức toàn xụ mặt ôm chặt cậu nói mình ngoan lắm, muốn được cậu dỗ ngọt thật nhiều.
Thế mà lại kín miệng như vậy, kín đến nỗi một chút xíu cũng không cho cậu biết.
Mãi đến lúc Tần Lan sắp đi nước ngoài mới giả bộ thản nhiên hỏi cậu nếu có một ngày mình cũng xuất ngoại thì cậu sẽ tặng gì cho mình.
Khi nghe cậu nói mình là người đặc biệt thì sau này mới dám bộc lộ chút xíu yêu thương với cậu, lười biếng nói đùa sau này hắn muốn cưới búp bê.
Búp bê mà hắn thích từ nhỏ đến lớn.
Khương Nghi: "Lục Lê."
Lục Lê nhìn Khương Nghi rồi vô thức lên tiếng đáp lại.
Hắn thấy Khương Nghi nhìn mình chăm chú rồi nhẹ giọng hỏi: "Búp bê trong thiệp chúc mừng là ai?"
"......"
Lục Lê sửng sốt nhìn tấm thiệp trong tay Khương Nghi.
Tấm thiệp xưa cũ hiện ra màu ngọc trai dưới ánh nắng, trên đó viết mấy chữ non nớt mà Lục Lê quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa.
Gửi tặng búp bê Arno thích nhất.
Ngoài cửa sổ phòng ngủ đột nhiên lặng gió, những trang sách bay lào xào trên ghế salon cũng từ từ ngừng lại.
Rất nhiều lần Lục Lê đã tự hỏi nên làm thế nào để nói mình thích Khương Nghi.
Hoặc là dùng một từ rất rõ ràng: Tỏ tình.
Thiếu niên mười bảy tuổi đắn đo hết lần này đến lần khác, thư tình phải viết trên giấy màu gì, hôm đó nên mặc đồ gì, phải nói sao để người trong lòng không chán ghét từ chối mình.
Tiếng Trung của hắn khá dở nên có thể viết thư tình sẽ không được hay lắm.
Lục Lê hơi lo lắng.
Thế là hắn âm thầm lên mạng xem thư tình của người khác.
Chẳng ai biết thiếu niên ngang tàng đánh nhau bị thương khắp mình ngồi trên ghế dài trong phòng tập boxing, bên cạnh đặt găng tay đấm bốc, cúi đầu học hỏi cách viết thư tình của người khác.
Hắn muốn viết hay một chút.
Bởi vì Khương Nghi luôn thích hắn văn thơ lai láng.
Mặc dù viết thư tình không giống viết văn.
Nhưng chắc Khương Nghi sẽ thích chút xíu.
Chút xíu thôi cũng đủ rồi.
Lúc đó Lục Lê đã nghĩ vậy.
Sau đó chắc vì bẩm sinh tiếng Trung đã không tốt nên Arno mười bảy tuổi vẫn chưa nghĩ ra được thư tình ưng ý.
Hắn cứ cảm thấy chỗ này không hay, chỗ kia cũng dở, kém cỏi không xứng với cục cưng Khương Nghi của hắn.
Nhưng Arno mười bảy tuổi không hề biết rằng từ rất lâu rất lâu trước kia, hắn đã viết xong thư tình cho mình trong tương lai.
Sau đó vào một hôm nào đó rất đỗi bình thường, lá thư tình kia xuất hiện trước mặt Khương Nghi.
Yết hầu Lục Lê nhấp nhô mấy lần, giọng nói rất khẽ: "Là cậu đó."
Dù là bảy tuổi, tám tuổi hay mười tuổi, thậm chí đến mười bảy tuổi, người hắn thích vẫn chưa từng thay đổi.
Mà vẫn luôn là Khương Nghi.
Lục Lê kìm lại hơi thở dồn dập, hắn ngước mắt lên lặp lại: "Vẫn mãi là cậu."
"Vì vậy tớ ghét Trần Triệu, ghét Tống Tử Nghĩa, ghét hết những kẻ thích quanh quẩn bên cậu."
"Bởi vì tớ thích cậu."
"Thích đến nỗi ước gì cả thế giới đều biết ——"
"......"
Giọng nói vang vọng nghe rất hùng hồn nhưng hàm dưới Lục Lê nghiến chặt, toàn thân như đang căng cứng đến cực hạn.
Khương Nghi không nói gì.
Không gian vô cùng tĩnh mịch.
Lục Lê cũng im lặng một hồi, sau đó yết hầu khẽ động, nghiêng đầu thấp giọng nói: "Tớ biết cậu......"
Hắn định nói tớ biết cậu không chấp nhận được.
Nhưng còn chưa dứt lời thì Khương Nghi đã ngẩng đầu lên hỏi: "Sao trước đây không nói tớ biết chứ?"
Mắt cậu đỏ hoe, sụt sịt nói một câu không đầu không đuôi: "Tớ để dành được bốn ngàn tệ rồi."
"Hả?"
Khương Nghi: "Để mua búp bê cho cậu đấy."
Cậu nói bằng giọng mũi: "Cậu có biết loại búp bê kia đắt lắm không, một con sáu bảy ngàn lận đó."
Lục Lê bàng hoàng sững sờ tại chỗ.
Khương Nghi: "Lâu lắm rồi tớ không mua xếp hình nữa."
"Khi bộ xếp hình tớ cực kỳ thích được mở bán, tớ cũng không nỡ mua."
Bởi vì phải để dành tiền.
Cậu lẩm bẩm với đôi mắt đỏ hoe: "Tớ dành dụm mọi khoản tiền vì muốn tặng cậu một con búp bê đẹp nhất."
"Nhưng tớ không tốt lắm đâu, vì lúc chọn búp bê tớ toàn chọn búp bê tóc đen da trắng thôi."
Bởi vì cậu thấy con búp bê kia có tóc đen giống hệt mình.
Cậu còn biết có hội chơi búp bê rất đắt tiền, hình như gọi là BJD, cậu tưởng Lục Lê cũng chơi búp bê giống những người kia.
Mặc dù Khương Nghi không rành nhưng vẫn muốn mua tặng Lục Lê một con búp bê tốt nhất đẹp nhất.
Búp bê Barbie trên ghế salon kia đã bị vẹo cổ mà Lục Lê vẫn không nỡ thay.
Thế là Khương Nghi đành bỏ lỡ mấy bộ xếp hình phiên bản giới hạn mà mình thích vô cùng.
Yết hầu Lục Lê nhấp nhô, một ý nghĩ mãnh liệt không thể tưởng tượng nổi đột nhiên xuất hiện.
Hắn thở dồn dập: "Cho nên......"
Khương Nghi sụt sịt nói: "Cho nên cậu quan trọng hơn xếp hình.".
T????????????ệ???? cop từ t????a????g ( t???? ????????t????????????e????.???????? )
Cậu thì thầm rất khẽ: "Tớ thích xếp hình, nhưng tớ càng thích cậu hơn."
Thích xếp hình.
Nhưng càng thích Arno hơn.
Thích Arno hơn cả xếp hình.
Thích nhiều lắm nhiều lắm.
Thế nên lần đầu mộng tinh mới mơ thấy Arno.
Thế nên sau khi lớn lên không quen bị Arno cắn nhưng mỗi tối vẫn sẽ rúc vào lòng Arno ngủ, mặc dù sáng hôm sau rất có thể sẽ bị Arno cắn trộm lên cổ.
Thế nên lúc bị ốm không dám nói với cha nhưng sẽ lập tức đi tìm Arno, lúc khó chịu quen được Arno ôm ấp ru ngủ như hồi bé.
Thế nên khi Arno làm chuyện kia, phản ứng đầu tiên của cậu không phải ghê tởm mà là cảm thấy đầu óc Arno hỏng mất rồi, chuyện gì cũng có thể làm được.
Thế nên trong giờ tự học cúp điện tối hôm đó mới nhắm mắt giả vờ ngủ, để Arno từ từ tới gần trong tiếng thở hổn hển.
"......"
Cửa tủ trắng tinh bị đè lên, người đè nó là một thiếu niên tóc