Trong quán bar, Chung Mậu say khướt đang hào hứng uống rượu với một phú nhị bên cạnh.
Hắn ném ly xuống rồi cười đùa tí tửng nói với phú nhị đại trước mặt: "Mẹ kiếp mày nuôi cá đấy à? Uống cạn ly cho ông, đừng chừa lại nửa ly mà mất mặt."
Người ở đây cười vang như thường lệ, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc nghe hết sức phóng túng.
Chung Mậu cười gằn rồi cúi đầu rót thêm một ly cho phú nhị đại định trốn uống rượu kia, chợt phát hiện mấy người đang cười vang đột nhiên im bặt.
Chung Mậu đã ngà ngà say ngẩng đầu lên, khi thấy người trước mặt thì bàn tay cầm rượu run bắn, cũng ngậm miệng ngay lập tức.
Trong đám hoa giấy lấp lánh dưới ánh đèn mờ, nam sinh tóc vàng mặc áo khoác đen toát ra vẻ hung hãn, dáng người thẳng tắp, đôi mắt màu xanh nhạt lạnh như băng.
Hắn không nhìn Chung Mậu mà nhìn về phía người bắt mắt nhất ngồi trên ghế salon trong góc.
Nam sinh tóc đen đặt hai tay lên đầu gối, khuôn mặt ửng đỏ, ngồi bên cạnh là một nam sinh khác.
Trần Triệu nhíu mày, cảm thấy Lục Lê cách đó không xa đang nghĩ xem có nên túm đầu hắn dộng xuống bàn đá cẩm thạch hay không.
Chung Mậu giật nảy mình, cơn say lập tức vơi đi quá nửa, hắn cũng quay đầu nhìn về phía Khương Nghi, khi thấy Trần Triệu ngồi cạnh cậu thì nhịn không được văng tục.
Phắc.
Trần Triệu.
Trần Triệu mà Lục Lê ghét nhất trong lớp đấu kiếm.
Nhưng lúc đó bất kể Trần Triệu có tranh giành thứ gì Lục Lê cũng chẳng thèm để ý, đến khi lên cấp ba Trần Triệu lại xuất hiện, thậm chí còn cố ý lảng vảng quanh Khương Nghi.
Năm lần bảy lượt đụng tới vảy ngược của hắn, thậm chí còn khiêu khích ngay trước mặt Lục Lê, tỏ ý muốn cướp đi Khương Nghi.
Nhưng bất kỳ ai có mắt cũng nhìn ra tính chiếm hữu của Lục Lê đối với Khương Nghi mạnh cỡ nào, gần như là bệnh hoạn, thậm chí còn hơi điên nữa.
Chung Mậu lập tức nạt nộ phú nhị đại bị lừa hai mươi lăm ngàn bên cạnh: "Sao mày không nói với tao?"
Phú nhị đại mờ mịt: "Nói gì?"
Chung Mậu quýnh đến độ vò đầu bứt tai: "Thằng ranh kia ngồi cạnh bạn tao mà sao mày không nói tao biết hả?"
Phú nhị đại và hắn mắt to trừng mắt nhỏ: "Tao nói rồi mà.
Tao nói Trần Triệu đến ngồi cạnh bạn mày đó.
Mày nói không sao đâu, tụi mày chơi chung với nhau mà."
Chung Mậu: "Đệt, tụi tao chơi chung với thằng ranh kia lúc nào hả?"
Hắn đang chửi thì sực nhớ ra tên Trần Triệu đọc hơi giống Trình Triều.
Tiếng nhạc trong quán bar át đi giọng phát âm, cộng thêm lúc đó hắn uống hơi say nên không để ý mà tưởng phú nhị đại kia nói Trình Triều, còn tưởng Khương Nghi nhắn tin cho Trình Triều rủ hắn tới chơi.
Kết quả Trình Triều không đến.
Mà thằng ôn dịch lại đến.
Mấy phú nhị đại liếc nhau rồi nhìn sang Lục đại thiếu gia rất hiếm khi xuất hiện trong giới, vốn định tiến lên chào hỏi nhưng chỉ chốc lát sau, những người tinh ý đều có thể nhận ra tâm trạng Lục đại thiếu gia u ám nặng nề cỡ nào.
Lục Lê vừa cởi áo khoác vừa đi tới ghế salon trong góc.
Một giây sau, hầu hết những người có mặt ở đây đều tỉnh rượu phân nửa, thảng thốt nhìn nam sinh tóc vàng túm cổ áo Trần Triệu trên ghế salon, vừa nhanh vừa độc, toàn thân đầy vẻ hung hãn, hệt như muốn dộng đầu Trần Triệu xuống bàn đá cẩm thạch.
Người ở đây hoảng hồn, vội vàng xông lên muốn can ngăn Lục đại thiếu gia, dù sao cả hai nhà này ai cũng không thể trêu vào được.
Trần Triệu bị túm cổ áo chửi tục.
Mẹ kiếp.
Chó dại.
Mẹ kiếp Khương Nghi bên cạnh còn chưa nói gì mà thằng chó dại này cứ như bị vứt bỏ vậy, hung dữ đến mức chỉ hận không thể giết chết hắn.
Cả đám người hấp tấp tới can, nhưng một giây sau lại thấy nam sinh tóc đen ngồi nghiêm chỉnh trên ghế salon nghiêng đầu nhíu mày, cậu đã uống chút rượu nên mặt hơi đỏ, hai mắt long lanh, vành tai cũng ửng đỏ, hình như đã hơi say.
Nam sinh tóc đen cố gỡ tay Lục đại thiếu gia ra khỏi cổ áo người kia.
Một giây sau, chắc vì dốc hết sức lực cũng gỡ không ra nên nam sinh tóc đen bực mình vỗ mạnh vào tay Lục đại thiếu gia rồi nói: "Không được đánh nhau."
Một phú nhị đại hoảng sợ quay đầu hỏi Chung Mậu: "Đệt, bạn mày uống say rồi hả? Cậu ta điên rồi sao?"
Cả giới đều biết tính tình Lục đại thiếu gia không tốt.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến mọi người ở đây đều choáng váng.
Lục đại thiếu gia quả thật buông tay ra, hắn nghiêng đầu nhìn nam sinh tóc đen rồi thấp giọng ừ một tiếng.
Hắn ôm nam sinh tóc đen rồi liếc nhìn đống ly rượu trên bàn, sau đó ngẩng đầu lên.
Chung Mậu nói ngay: "Lục ca, không có rót rượu đâu, không ai rót rượu cho Khương Nghi hết, thật đó ——"
Đám phú nhị đại cũng vội vã lắc đầu, sau đó thấy Lục đại thiếu gia sầm mặt vén tóc người trong ngực, cậu chớp mắt lẩm bẩm nói nóng quá.
Nhìn Khương Nghi có vẻ đã say mèm, tai và cổ đều đỏ rực, gương mặt nóng bừng, cố gắng mở to mắt nhìn hắn.
Lục Lê bế cậu ra ngoài.
Chốc lát sau, ở bãi đậu xe ngầm.
Khương Nghi ngồi cạnh ghế lái trong xe, cậu ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối, mặt và cổ đều ửng hồng, đôi mắt ướt át, môi mỏng đỏ mọng như trái chín.
Xương quai xanh cũng đỏ ửng.
Cậu đờ đẫn ngoẹo đầu suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra một cái tên, thế là nhỏ giọng hỏi: "Arno đâu rồi?".
Xi???? ủ????g hộ chú????g ????ôi ????ại [ Т????U mТ????????????????????.????N ]
Lục Lê lạnh mặt cài dây an toàn cho cậu: "Ở nhà ấy."
Nhóc ma men say rượu nghiêm túc nói: "Vậy về nhà đi."
Cậu tựa đầu vào kính lẩm bẩm: "Về nhà tìm Arno......"
Lục Lê tiếp tục lạnh mặt: "Cậu còn biết về nhà tìm Arno nữa à?"
Nhóc ma men không để ý tới hắn mà áp mặt vào cửa sổ xe, sau đó vô thức làu bàu: "Nóng quá......"
Vừa nóng vừa khát.
Trên đường đi, Khương Nghi cúi đầu giật nút áo trên người mình, ấm ức nói nóng quá.
Gân xanh thi nhau nổi lên trên thái dương Lục Lê.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Lục Lê cài lại một nút cho cậu, mỗi lần chờ đèn đỏ thì cài một nút, kết quả sau ba lần đèn đỏ, Khương Nghi lại cởi nút cổ