Trong phòng khách, bà cụ vung gậy nói với vẻ đầy tức giận: "Khương Quốc Quân, mi giỏi quá nhỉ! Mi ở thành phố dạy con thế đấy hả?"
Bà tức run người: "Còn dám bắt con quỳ nữa à?"
Cha Khương ôm đầu, bị oan mà không cãi được: "Mẹ! Con không có thật mà!"
Bà cụ tức giận quất ông một gậy: "Còn nói không có nữa hả? Con vừa vào cửa, túi còn chưa thả xuống đã quỳ nhận lỗi với mi, thế mà là không có à?"
Bà nện mạnh cây gậy xuống sàn mấy lần rồi hùng hổ nói: "Khương Quốc Quân, nó phạm lỗi tày trời gì mà mi phạt kiểu này hả?"
Bà cụ hiểu rất rõ cháu trai mình, tốt tính đến nỗi tìm không ra người thứ hai.
Từ nhỏ đã hiểu chuyện khiến người ta đau lòng, hồi bé tỉnh lại trong bệnh viện không thấy ba cũng chẳng khóc, đôi môi trắng bệch, hai mắt mở to, đưa bàn tay nhỏ còn gắn kim nắm tay bà rồi mềm giọng hỏi: "Bà ơi, bà có buồn ngủ không ạ?"
Lúc đó trái tim bà như tan nát.
Sau khi lớn lên vẫn rất nghe lời.
Mỗi lần nghỉ hè nghỉ đông đều về quê rồi cười híp mắt theo bà ra ruộng thu hoạch, chưa bao giờ cảm thấy bà cụ này làm mấy việc vô bổ.
Một đứa bé như vậy có thể phạm lỗi gì nặng chứ?
Có lỗi lầm nào lớn đến mức con trẻ phải quỳ xuống tạ tội với người lớn hả?
Khương Nghi quỳ trên sàn nhà chưa đầy một phút đã bị bà cụ kéo lên rồi dẫn cậu vung gậy nện cha cậu.
Khương Nghi hoảng hốt, cứ sợ cây gậy vung loạn xạ kia sẽ nện cha Khương nguy hiểm tính mạng.
Cậu giữ chặt tay bà cụ: "Bà nội, ba không ép cháu đâu ạ ——"
"Tại cháu phạm lỗi mà ——"
Bà cụ hầm hầm nói: "Cháu ngoan của bà không có lỗi gì hết!"
Bà vung gậy tức giận nói: "Cháu ngoan của bà sao lại có lỗi được chứ!"
Cháu ngoan của bà lúc bảy tuổi nhặt được trứng gà của người khác đã ngồi xổm trên ụ đá chờ trả lại cho hàng xóm nhà kế bên.
Tên ngố Khương Quốc Quân này thì hiểu cái gì!
Cha Khương bị vung gậy suýt gãy lưng: "......"
Hồi nhỏ ông bị cha phạt quỳ trên đá, mẹ ông có nói vậy đâu!
Bà cụ trừng mắt cả giận nói: "Mi nói xem, cháu ngoan của ta phạm lỗi gì hả?"
Khương Nghi vô thức khựng lại, sắc môi càng nhợt nhạt hơn, tuyết rơi trên tóc đã tan ra, cậu nắm chặt tay áo bà cụ nhìn sang cha Khương.
Cha Khương khổ không thể tả, ông nào dám nói với bà cụ: "Cháu ngoan của mẹ và thằng nhóc Tây có mảnh đất rộng bao la kia đang yêu nhau đấy.
Hai đứa đều là con trai mà."
Ông sợ vừa mở miệng thì bà cụ sẽ xới tung thảm cỏ trước nhà họ Lục lên.
Cha Khương chỉ có thể giả ngốc làm thinh.
Bà cụ lại cầm gậy dạy dỗ con mình mấy lần, sau đó mới kéo cháu ngoan lại, lo lắng xoa mặt và chân cháu mình vì sợ gặp nguy hiểm.
Hoàn toàn chẳng ngó ngàng gì đến con trai đang nhe răng trợn mắt trên ghế salon.
Nửa tiếng sau.
Trong phòng khách, cha Khương chống hai tay lên đầu gối nhìn Khương Nghi từ trong phòng đi ra, ông thở dài hỏi: "Bà sao rồi?"
Khương Nghi đứng tại chỗ nói lí nhí như phạm lỗi: "Bà ngủ rồi ạ."
Thời tiết lạnh dễ buồn ngủ, bà cụ đã lớn tuổi, lại tốn không ít sức lực giáo huấn con trai nên tinh thần không tốt, bắt con mình hứa không phạt nữa mới về phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng khách chẳng ai nói năng gì, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng kim đồng hồ chuyển động.
Một lúc lâu sau, cha Khương trên ghế salon phá vỡ sự im lặng: "Bé ngoan.
Con và Arno......"
Khương Nghi cúi gằm mặt lí nhí: "Ba, tụi con yêu nhau rồi ạ."
Sắc mặt cậu hơi xanh xao nhưng sống lưng thẳng tắp, để tay hai bên quần, thấp giọng lặp lại: "Ba, tụi con yêu nhau rồi."
Cha Khương im lặng, hồi lâu sau mới khó nhọc mở miệng: "Bé ngoan, có phải bao năm nay ba quá bận rộn, không ở bên con nhiều......"
"Bên cạnh con luôn là Arno nên con mới hiểu lầm tình cảm này......"
"Hoặc là tuổi mới lớn tò mò về cảm giác lạ nên ngộ nhận đây là yêu......"
Ông vẫn không sao chấp nhận được chuyện con mình hẹn hò với bạn cùng giới lớn lên từ nhỏ.
Hai người đều là nam, sao lại yêu nhau được chứ?
Thế là ông nghĩ đi nghĩ lại lý do của mối quan hệ này, cố gắng thông qua lý do đó để tháo gỡ chút tình cảm này, để hai đứa bé trở lại con đường mình nên đi.
Nhưng con ông chỉ đứng trước mặt ông lắc đầu nói khẽ: "Không phải đâu ba."
Con ông cúi đầu rất thấp, tay còn ửng đỏ vì bị gió lạnh thổi, thấp giọng nói: "Ba, đó là vì con thích Arno ạ.
Ba, không phải vì Arno đã ở bên con từ nhỏ đến lớn, cũng không phải vì tò mò, mà vì thích nên con mới ở bên Arno ạ."
Cha Khương im lặng một hồi, trong giọng nói khàn khàn lộ ra vẻ mệt mỏi: "Nhưng nó là nam mà."
Ông nhìn Khương Nghi, vẻ mặt như già đi mấy tuổi: "Bé ngoan, con biết điều này có nghĩa là gì không?"
Trên đời chẳng có cha mẹ nào không thương con mình cả.
Tạm thời khoan nói đến thân phận của Lục Lê, chỉ cùng giới tính thôi cũng đủ khiến con đường tương lai trở nên gian nan vạn phần.
Con ông từ nhỏ đến lớn đều đạt thành tích xuất sắc, hạnh kiểm tốt, ngoại hình cũng rất thanh tú, lẽ ra phải có một tương lai rỡ ràng mới đúng, sao trong thời khắc mấu chốt lại rẽ sang đường mòn chằng chịt bụi gai mà đi chứ?
Huống chi Lục Lê còn là cậu chủ Lục gia, là con trai duy nhất của nhà họ Lục.
Gia đình bình thường như họ biết con trai mình hẹn hò với một nam sinh khác đã náo loạn lên rồi, huống chi là gia đình trong giới thượng lưu.
Mặc dù nhà họ Lục luôn thấu tình đạt lý nhưng cũng không thể nào trơ mắt nhìn con mình yêu đương với một nam sinh khác được.
Cha Khương hoàn toàn không dám tưởng tượng sau khi hai đứa ở bên nhau, con mình phải đối mặt với những gì.
Khương Nghi im lặng một lát rồi ngẩng đầu lên, vừa nhúc nhích đã thấy cha mình giơ tay lên cảnh giác nói: "Đừng, lại muốn làm cha con hết hồn nữa à? Học ở đâu thế hả?"
Bỗng nhiên "cộp" một tiếng quỳ phịch xuống đất.
Khương Nghi cà lăm: "Trên mạng ạ......"
Qua một lúc lâu, cậu lại ngẩng đầu nhìn cha Khương rồi lí nhí nói: "Xin lỗi ba......"
Cậu biết người mình thích chính là Arno.
Cũng biết điều này có nghĩa gì nhưng vẫn không muốn thay đổi.
Cậu không thể sống cuộc đời lấy vợ sinh con như cha Khương mong muốn được.
Cha Khương không nói gì mà chỉ thở dài rồi nhìn cậu nói: "Đi tắm ủ ấm người rồi vào với bà nội con đi."
Khương Nghi sững sờ, đôi môi trắng bệch mấp máy, tựa như không thể tin được những gì vừa nghe.
Một lát sau, cậu ngơ ngác hỏi: "Ba, ba không trách con sao?"
Cha Khương không nói gì mà chỉ giục: "Mau đi tắm đi."
Khương Nghi sụt sịt một cái rồi buông túi đeo vai xuống, rụt rè về phòng mình lấy đồ thay.
Cha Khương ngồi trong phòng khách, nhìn vẻ mặt chẳng có gì khác thường.
Khi Khương Nghi lấy quần áo vào phòng tắm vẫn có cảm giác không chân thực lắm.
Trong phòng khách, đợi tiếng nước ào ào vang lên trong phòng tắm, cha Khương không thể ngồi yên trên ghế salon được nữa, ông lập tức lấy điện thoại ra gọi một cuộc: "A lô, anh Trần à?"
"Tôi nhớ lúc trước anh có quen một thợ khóa đúng không? Cho tôi số điện thoại của họ đi.
Ừ, tôi muốn thay ổ khóa trong nhà, thay hết luôn......"
Gọi xong cha Khương tiếp tục gọi một cuộc khác, đứng trước cửa sổ nói: "A lô, anh Ngô à, dạo này có bận gì không?"
"Cũng chẳng có gì, chỉ muốn hỏi anh có quen cò nhà đất nào đáng tin không? Ừ, chắc sắp phải đổi nhà rồi......"
Sau khi cúp điện thoại, cha Khương đi tới đi lui trong phòng khách, càng nhìn càng thấy chướng mắt một vài thứ trong phòng.
Ly nước của thằng