Giường của cô được ga trải giường màu xanh của trường bọc lấy trông có vẻ thô tục, chăn của trường học thì cô lại thấy không thoải mái nên đã tự đi tới cửa hàng phía sau trường mua cái khác, ái chăn này ngượ lại rất mềm mại dù ở bên trên có rất nhiều đóa hoa lớn màu đỏ chói mắt.
Mà lúc này, Tư Dạ Hàn cứ như vậy nằm trên cái giường nhỏ không tương xứng với thân hình của anh, trên người còn đắp cái chăn hoa mẫu đơn kia.
Giờ phúc này, Diệp Oản Oản cảm thấy cái chăn kiều diễm ướt át đầy vẻ thô tục kia lại rộ lên khí chất quý tộc.
"Cái đó! Anh thật sự muốn ngủ lại ở đây à?"
"Lại đây.
" Nam nhân không hề trả lời, cũng không hề nghi ngờ gì mở miệng nói.
"Ồ.
" Diệp Oản Oản nuốt nước miếng, ngoan ngoãn đi tới.
Sau đó, cô liền bị kéo vào trong ngực của anh, cùng nhau nằm một chỗ.
Diệp Oản Oản: "! "
Một mình mình ngủ không được hay sao còn phải kéo cô ngủ chung, nháo cái gì đây chứ!
Ngoài cửa không ngừng truyền đến tiếng đi tới đi lui cùng tiếng cười đùa của các cô gái, trái tim của Diệp Oản Oản nhấc lên tới cổ họng, vội vàng thử thăm dò khuyên nhủ, "Cái đó, giường của em rất cứng, ngủ không thoải mái! Nếu như anh cảm thấy mệt thì hay là trở về nhà ngủ đi có được hay không?"
Người đàn ông coi cô như cái gối, ôm cô vào trong ngực, "Mềm mại, thoải mái.
"
Sắc mặt của Diệp Oản Oản biến thành màu đen, anh là đang nói giường hay là đang nói cô đây?
"Cửu gia, anh thật sự không muốn đi về nhà ngủ à? Anh nghe đi, chỗ của em rất ồn ào, giường lại nhỏ, chân của anh còn không thể để vừa, hơn nữa, không có bác sĩ Mạc ở đây anh cũng không thể ngủ được, còn có! "
Diệp Oản Oản nói chuyện một mình nãy giờ, kết quả, người khác cũng không có chút ý muốn đi.
Diệp Oản Oản rốt cuộc bất đắc dĩ ngậm miệng.
Nhưng cô không nói, người kia lại mở mắt ra, âm thanh khàn khàn, yêu cầu nói: "Nói chuyện.
"
Diệp Oản Oản nhất thời không phản ứng kịp: "Hả?"
Tư Dạ Hàn: "Nói tiếp.
"
Diệp Oản Oản: "! "
Có phải hay không, khó phục vụ như vậy, ngủ một giấc còn muốn cô ở bên cạnh hòa âm cho sao?
Diệp Oản Oản thật sự muốn một cước đem cái chăn kia đạp cho lộn mèo xuống đất, dĩ nhiên, cô không lá gan đó, lầu bầu gật đầu, "Ồ! "
Nhưng mà, nói chuyện, cô phải nói cái gì đây?
"A, em đọc số pi cho anh nghe được không? ?" Diệp Oản Oản thử thăm dò mở miệng.
"Ừm.
" Người kia gật đầu, biểu thị không phản đối.
Vì vậy Diệp Oản Oản không thể làm gì khác hơn là bắt đầu