Tư Dạ Hàn không phản ứng.
Lâm Khuyết hít thở thật sâu , nhìn anh em của mình sở hữu một gương mặt tựa như bầu trời xanh thẳm , mặt đầy biểu tình , vô cùng đau đớn và mở miệng: "Anh Chín , anh nói anh làm sao có thể tự cam đoạ lạc được ! Lấy thân phận địa vị , tướng mạo của anh , muốn loại phụ nữ thế nào mà không có ! Tìm một thiên kim còn được ! Tại sao lại tìm một người xấu còn tự làm nhục mình !"
( Edit : Thằng này đại khái nói là Tư Dạ Hàn làm gì mà cưa Oản Oản xấu thế đúng là tự làm nhục mình )
Diệp Oản Oản mới vừa thay quần áo xong từ trên lầu đi xuống , liền nghe được Lâm Khuyết nói những lời này , nhất thời khuôn mặt đen xịt như đáy nồi.
Ừ thì cũng có lý !.
Ngay cả chính cô cũng cảm thấy Tư Dạ Hàn bị cô làm cho nhục rồi !
"Phải nói anh nhất thời thấy mới lạ nên muốn chơi khẩu vị nặng một chút thôi , lâu lâu dù sao cũng phải chơi đùa một chút , nhưng này cũng 2 năm rồi , đến cả anh em như tôi cũng nhìn không nổi nữa"
Lâm Khuyết còn đang nghĩ linh tinh , thần thái lười biếng , nhìn Tư Dạ Hàn thì nhất thời chột dạ , Tư Dạ Hàn nhất thời hơi nghiêng đầu , nhìn thân ảnh từ trên lầu đi xuống.
Lâm Khuyết thuận theo bản năng nhìn lại Tư Dạ Hàn.
Một giây tiếp theo , cả người đều ngây ngẩn.
Cô gái mặt chiếc áo đầm trắng tinh , thân hình mỏng manh , tóc dài tới eo , đôi mắt sáng trong , đôi mỏi mọng đỏ mận , cả người như viên ngọc sáng trong , đẹp đến như từ trên thiên đường xuống.
Tới khi Diệp Oản Oản đã đi tới trước bàn ăn , Lâm Khuyết vẫn giữ nguyên bộ mặt "đơ".
Diệp Oản Oản quét mắt nhìn bàn ăn , suy nghĩ một chút , sau đó đến cạnh Tư Dạ Hàn ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống liền chăm chú ăn điểm tâm , không nói lấy một liền.
Cô vẫn có thể cảm giác được bắt đầu từ lúc ngồi xuống bàn ăn , ánh mắt ai kia phủ đầy lên người cô.
Cô hơi thấp thỏm một chút , cũng không biết Tư Dạ Hàn sẽ có thái độ gì.
Diệp