“Thuỷ Thuỷ, mình không phải cố ý muốn nói tin tức chuyến bay của cậu cho Âu Lập Dương, mình là bị anh ta quấy rầy làm phiền, mới bất đắc dĩ nói cho anh ta biết. Không sao, cậu không cần phải gấp gáp, hôm nào khácchúng ta lại hẹn cùng nhau ăn cơm, cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, uống nhiều nước ấm. Đúng rồi, saomà Âu Lập Dương lại hại cậu ngã bệnh? Còn có ai và anh ta làm hại cậu?"
"Nói rất dài dòng, đó là vết nhơ lớn nhất trong đời mình! Được rồi, không đề cập tới tên rác rưởi kia nữa, về sau nếu để cho mình nhìn thấy anh ta, để xem anh ta chết như thế nào! Hương Trừng, Âu Lập Dương tìm cậu nói chuyện, cậu đừng để ý đến anh ta, mình và anh ta đã không còn quan hệ."
"Thuỷ Thuỷ, đừng trách mình nhiều chuyện, mình nghe nói Âu Lập Dương muốn kết hôn với Lam Tâm Lạc."
"Tên khốn nạn kia muốn kết hôn với ai thì cứ việc kết hôn thôi, mình mới không thèm anh ta. Không gả cho anh ta, tuyệt đối là chuyện sáng suốt nhất đời mà mình làm được!"
Vân Thuỷ Dạng cười tự giễu một cái, cô ảo não nghĩ trước kia ruốc cuộc ánh mắt mình bị gì, vậy mà lại coi trọng tên khốn Âu Lập Dương như thế?
Còn may, bọn họ đã kết thúc, cô cũng không để cho anh ta chiếm được tiện nghi!
"Cũng đúng, cái loại người cặn bã này không cần cũng được. Huống hồ, anh ta đã có con với Lam Tâm Lạc, kết hôn cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nam cặn bã nữ ti tiện kết thành một đôi, vừa vặn!"
"Hương Trừng, mình không trò chuyện với cậu nữa, mình muốn gọi y tá thay nước truyền. Chờ mình khoẻ một chút, mình lại hẹn cậu."
"Được, cậu chú ý giữ gìn sức khoẻ!"
~~~~~~ ~~~~~~
Mười giờ sáng, mặc một bộ tây trang màu đen được đặt may thủ công tại Ý, phối hợp với cà vạt màu xám bạc, khí thế bức người, Cận Kỳ Ngôn đúng giờ xuất hiện ở phòng hôi nghị cấp cao hàng không Hoa Vũ.
Cẩn thận tỉ mỉ chải tóc ra sau, lộ ra đường cong khuôn mặt tuấn tú cực kỳ lãnh khốc.
Môi mỏng gợi cảm giờ phút này hơi nhếch lên, ăn nói có ý tứ, lại tỏa ra cảm giác hủy diệt mãnh liệt!
Anh mắt đen, thâm trầm, lạnh lùng, sắc bén, dường như có thể
thấy rõ tất cả mọi sự trên đời vậy!
Dù là phòng lớn hội nghị cao cấp, vậy mà không có nhân viên phỏng vấn, chỉ có Cận Kỳ Ngôn một mình yên tĩnh, lạnh nhạt ngồi.
Đại khái qua khoảng hai phút, tiếng mở cửa vang lên, còn truyền tới tiếng bước chân.
Cận Kỳ Ngôn không nhìn lên, anh vẫn thong dong bình tĩnh như cũ.
Đi vào chỉ có Cận Nam Sinh, ông ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh Cận Kỳ Ngôn.
Thấy là ông, Cận Kỳ Ngôn cũng không ngạc nhiên, thế nhưng, anh cũng rất khinh thường khi nhìn thấy ông ta.
"Hàng không Hoa Vũ, không đúng giờ giấc như vậy từ khi nào thế?"
"Phỏng vấn bắt đầu, người phỏng vấn chỉ có tôi." Ánh mắt hiền hòa của Cận Nam Sinh bình tĩnh dừng lại trên người Cận Kỳ Ngôn, ông ngồi đối diện với anh, liền quan sát tìm tòi nghiên cứu.
"Được Chủ Tịch Tập đoàn Hoa Vũ tự mình phỏng vấn tôi, là vinh hạnh của tôi, đồng thời, ông cũng quá coi trọng tôi đi. Chủ tịch Cận, ông đây là muốn cho tôi đi vào từ cửa sau sao? Ông không sợ con trai của ông ghen tị? Người phụ nữ của ông cũng có sức ghen không nhỏ, tôi sợ nhà sẽ có biến đấy!"
Lông mày nhếch lên, đôi môi mỏng cong lên, Cận Kỳ Ngôn lộ ra biểu tình mỉa mai.
Cận Nam Sinh không tức giận, chỉ là sắc mặt hơi đổi một chút, ánh mắt vẫn ông nhu hòa, cũng không vì vậy mà rời khỏi gương mặt tuấn tú cực kỳ giống ông của Cận Kỳ Ngôn.
"Đừng tưởng rằng giám khảo là ba thì phỏng vấn sẽ trở nên dễ dàng hơn. Con thi không tốt, ta dù thế nào thì ba cũng không cho con qua."
Nói xong, Cận Nam Sinh đưa cho Cận Kỳ Ngôn một tờ giấy trắng, còn đưa cho anh một cây bút.
"Đề bài trên giấy, tự con viết đáp án."
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->