"Cơ trưởng Cận đã đến, là Chủ tịch tự mình phỏng vấn. Ngày mai, Cơ trưởng Cận tới báo danh với cương vị Tổng giám đốc."
Lại là như vậy! Đôi mắt tĩnh mịch của Cận Kỳ Hạo lập tức híp lại.
"Ah... Không sao, tôi tùy tiện hỏi một chút mà thôi."
Thư ký trưởng tiếp tục chỉnh sửa bảng báo cáo, Cận Kỳ Hạo hơi ngẩn người một chút, anh ta rời khỏi phòng thư ký.
Đi đến sân thượng, anh gọi một cuộc điện thoại.
Cảm mạo nặng, phát sốt! Vân Thuỷ Dạng truyền nước ba ngày mới chuyển khá hơn.
Một lần bệnh như vậy, cô dường như đã gầy đi trông thấy.
Có thù phải báo, có ơn thì trả, cô là một người công tư rõ ràng, chỉ cần để cô nhìn thấy tên rác rưởi Cận Kỳ Ngôn kia, thà giết lầm cũng không buông tha.
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Vân Thuỷ Dạng mới gọi điện thoại mời Hạ Hương Trừng ăn cơm, thuận tiện, cô còn muốn đưa quà cho cô ấy.
...
Vân Thuỷ Dạng lái xe tiến vào bãi đỗ xe, ngoài ý muốn, cô nhìn thấy Cận Kỳ Ngôn.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp, cô đến Michelin ăn cơm, vậy mà tên rác rưởi kia cũng tới.
Rất tốt, cô nhất định phải chơi chết anh ta!
Vân Thuỷ Dạng không nhanh không chậm theo sát chiếc xe Ferrari của Cận Kỳ Ngôn, cô thấy anh đỗ xe vào chỗ đậu.
Không muốn để cho anh phát hiện ra mình, cô không nóng vội lái lên, mà lượn một vòng quanh bãi đỗ xe, sau đó Vân Thuỷ Dạng mới cẩn thận đỗ chiếc xe mini màu hồng phấn của mình.
Lập tức, cô gọi một cuộc điện thoại.
Sau khi nói điện thoại xong, Vân Thuỷ Dạng cười vui vẻ đi thang máy lên lầu, đôi mắt đẹp trong veo như nước của cô tìm tòi quan sát xung quanh.
Vân Thuỷ Dạng đã đến Michelin, cô không thấy Hạ Hương Trừng.
Phóng tầm mắt tới, Vân Thuỷ Dạng tìm một cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống.
Chậc chậc... Tầm mắt của cô vừa vặn đối diện Cận Kỳ Ngôn, tên rác rưởi kia đang xem thực đơn, giống như không hề chú ý tới cô.
Đừng tưởng rằng làm bộ không nhìn cô, thì cô sẽ buông tha cho anh ta, không đời nào!
Cô nằm ở bệnh viện truyền nước ba ngày, Cảm mạo nặng, phát sốt, bao nhiêu cái khó chịu, tên đầu sỏ gây tội kia tuyệt đối không thể tha!
Vân Thuỷ Dạng cầm lấy thực đơn, cô một bên làm bộ nhìn thực đơn, một bên liếc trộm Cận Kỳ Ngôn.
Cô ở trong lòng khinh thường anh,
cô đang chửi anh.
Ô, tên khốn kia lại đang giả vờ không biết cô này!
Trông thấy cô, cũng không có ý muốn nói câu xin lỗi.
Không kiềm chế được, đôi mắt trong veo của Vân Thuỷ Dạng xông lên ngọn lửa, cô càng nghĩ càng tức.
Buổi sáng hôm đó, chính là tên rác rưởi kia hại cô dầm mưa, hại cô ngã bệnh!
Không chỉ có lửa giận lập loè, Vân Thuỷ Dạng chính là làm thế nào cũng nuốt không trôi cục tức kia.
Tục ngữ nói người phụ nữ tốt không đấu với đàn ông, nhưng mà, Cận Kỳ Ngôn không phải đàn ông, anh ta là một tên cặn bã, cô phải tìm anh ta đòi công đạo.
Cơn tức giận xông lên não, Vân Thuỷ Dạng cũng không ngồi yên nữa, đột nhiên, cô đứng lên.
Cầm trong tay cốc nước chanh đang đặt trên bàn ăn, Vân Thuỷ Dạng đi đến bên người Cận Kỳ Ngôn, không nói tiếng nào, cô cầm lấy ly nước chanh bàn bên kia.
Vô cùng không khách khí, cô đổ nước chanh lên đầu Cận Kỳ Ngôn.
"Tên khốn này, tôi muốn anh cũng thử một chút cảm giác bị dầm mưa! Thoải mái không?"
Cận Kỳ Hạo chỉ là đến Michelin ăn một bữa cơm mà thôi, cô gái kia ngồi cách đó không xa, vẫn liên tục nhìn chằm chằm vào anh ta, anh ta cũng không để ý tới cô.
Thậm chí, anh ta còn chưa hiểu tình huống gì đang xảy ra, thì cô gái lạilên cơn thần kinh chạy tới đây đổ nước lên đầu của anh ta.
Khi cô mắng anh ta, anh ta lại nghe không hiểu chuyện hoang đường của cô!