"Anh dám ném tôi ra ngoài, tôi báo cảnh sát! Ưm... Để cảnh sát bắt đồ tồi như anh!"
Vân Thủy Dạng không phục, cô rất ngứa mắt với mấy tên đồi bại như vậy!
Quả thực không thể nói lý với phụ nữ uống say, Cận Kỳ Ngôn mặc kệ Vân Thủy Dạng, anh không muốn tốn thời gian với cô nữa.
"Quản lý, anh cứ theo lời tôi mà làm, mau xử lý cô ta sạch sẽ, đừng để cô ta xuất hiện trong phạm vi ánh mắt của tôi."
Vứt khăn mặt xuống, Cận Kỳ Ngôn nói.
"Này, anh không thể đi, anh còn phải xin lỗi tôi! Đồ tồi, tên khốn kiếp!"
Vân Thủy Dạng muốn đuổi theo, cô còn muốn mắng Cận Kỳ Ngôn nữa, nhưng quản lý đã kéo cô lại.
"Tiểu thư, cô đã uống say, tôi gọi xe giúp cô, cô ngoan ngoãn về nhà. Đừng làm loạn, một mình ở quán bar rất nguy hiểm."
"Tôi không có say, ai nói tôi say? Tôi còn có thể hát! Tôi có tiền mua rượu, không có uống chùa!"
Không nên nói lý với người uống say, quản lý cũng không nhiều lời với Vân Thủy Dạng nữa, kéo cô ra khỏi quán bar, đưa cô lên taxi.
~~~~~~ ~~~~~~
"Có thể đi được chưa?" Cận Kỳ Ngôn tức giận nhìn Ôn Lương Dụ hỏi.
"Nhận hóa đơn rồi đi luôn. Này, anh ngủ với cô gái kia sao? Người ta còn mắng anh bắt cá hai tay, dám ngủ không dám nhận!" Ôn Lương Dụ nhìn Cận Kỳ Ngôn đầy ẩn ý, nở cụ cười rất chi là vô lại.
"Tôi không có hứng thú với cô ta, sao có thể ngủ? Tôi cũng không phải cậu, cái gì mà chỉ cần là phụ nữ đều không ngại! Về sau đừng gọi tôi đến đón nữa, tự cậu về đi."
Cận Kỳ Ngôn lạnh lùng nói, liếc mắt nhìn Ôn Lương Dụ, sau đó đi thẳng ra cửa quán bar.
Nhún vai bất cần, Ôn Lương Dụ đi theo ra ngoài.
"Biết cái núi băng như anh không bao giờ động tới mấy người phụ nữ bình thường, đến chết cũng không thay đổi quan niệm! Có lẽ, bắt đầu từ người phụ nữ dám lao đến kia,
cũng không tệ lắm!"
Cận Kỳ Ngôn liếc Ôn Lương Dụ, ra hiệu bảo anh cút.
"Được, em không nói anh nữa, em im miệng!" Ôn Lương Thụ thức thời không nói nữa.
Anh biết Cận Kỳ Ngôn lạnh lùng với mọi người như thế nào, nhất là phụ nữ!
~~~~~~ ~~~~~~
Gần 7 giờ, Cận Kỳ Ngôn xuất hiện ở sân bay quốc tế Thượng Hải.
Đồng phục phẳng phiu, giày da bóng loáng, kính đen lóa mắt... Nhất cử nhất động của anh đều vô cùng đẹp.
Tay trái cầm mũ, tay phải xách túi hành lý nhỏ, sự xuất hiện của anh lập tức làm cả sân bay chấn động.
Trong biển người vô cùng đông đúc, Cận Kỳ Ngôn trở thành tiêu điểm dễ như trở bàn tay.
Phụ nữ nhìn anh, đôi mắt lập tức hiện ra hình trái tim, trái tim không kìm được đập thình thịch liên hồi vì vẻ ngoài tuấn lãng của anh.
Cơ trưởng Cận đẹp trai quá!
Kkông chỉ có hành khách, mà ngay cả các nữ tiếp viên cũng say mê anh, các cô đều ước rằng có thể bay cùng chuyến với anh.
"Cơ trưởng Cận, buổi sáng tốt lành!"
Nữ tiếp viên chào hỏi Cận Kỳ Ngôn, anh hơi gật đầu một cái, không nói một lời.
Nữ tiếp viên cùng chuyến bay đi sau lưng anh, hoa si nhìn bóng lưng của anh cũng ăn ý không nói thêm một lời, ý rằng anh càng đẹp trai tuấn lãng càng không có bạn bè.
~~~~~~ ~~~~~~
7:10, Cận Kỳ Ngôn xuất hiện ở trung tâm điều khiển vận hành của hãng hàng không Hoa Vũ.
Cận Kỳ Ngôn đang định ký tên, thì đột nhiên giám đốc quản lý hành chính của Hoa Vũ xuất hiện.
"Cận tiên sinh, cậu bị hoãn bay, từ giờ trở đi, tiếp nhận điều tra nội bộ của Hoa Vũ."
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->