Edit: Gà Tây
Không đợi Vân Thủy Dạng kịp phản ứng lại, thân hình của cô đã lắc lư.
Vân Thủy Dạng giơ túi xách trong tay, động tác như muốn đánh Cận Kỳ Ngôn. Bởi vì thang máy tuột xuống một tầng lầu, cả người cô mất trọng tâm, ngã nhào xuống người Cận Kỳ Ngôn.
Trong nháy mắt, cô đã nằm đè lên Cận Kỳ Ngôn, ép sát vào người anh.
Cũng may thang máy chỉ tuột xuống một tầng lầu rồi dừng lại. Nhưng Vân Thủy Dạng vẫn nằm đè lên người Cận Kỳ Ngôn, không dám di chuyển.
Tình huống đột nhiên xảy rasắp dọa chết cô rồi.
Đúng là xui xẻo! Lần nào cô gặp được tên họ Cận này, lần đó cũng có chuyện không may xảy ra. Bây giờ cô lại bị nhốt trong thang máy, còn cùng một chỗ với Cận Kỳ Ngôn.
“Cô ả đáng chết này, cút! Đừng đụng vào tôi.”
Thang máy dừng lại, Cận Kỳ Ngôn lập tức đẩy Vân Thủy Dạng ra, thái độ chán ghét.
Toàn thân anh lại tản ra sự lạnh lùng. Ánh mắt mơ hồ có ngọn lửa trong đó, nhìn chằm chằm Vân Thủy Dạng.
Vân Thủy Dạng cũng không cam lòng yếu thế, trừng mắt lý luận với Cận Kỳ Ngôn.
“Ai thèm đụng anh chứ? Mắt anh bị mù sao, không nhìn thấy thang máy tuột xuống đẩy tôi qua chỗ anh à? Ai thèm ở với anh chứ? Bây giờ tôi chỉ ước ra ngoài ngay lập tức.”
“Nếu không phải cô làm loạn trong thang máy, thang máy sẽ phát sinh trục trặc sao? Cô là heo à, tại sao một chút ý thức cũng không có? Cũng may không phải trên máy bay. Bằng không, toàn bộ người trên máy bay đều bị cô hại thảm.”
“Cận Kỳ Ngôn, anh...”
Vân Thủy Dạng đang định lên tiếng cãi lại nhưng không tìm được từ. Cô cũng không nhúc nhích. Bất thình lình thang máy lại tiếp tục trượt xuống.
“Aaaa....cứu mạng. Tôi không muốn chết. Cho dù chết, tôi cũng không muốn chết chung một chỗ với tên khốn kiếp Cận Kỳ Ngôn này.”
Vân Thủy Dạng hét lên. Cận Kỳ Ngôn cũng không thèm để ý tới cô, nhấn mạnh vào nút của từng tầng lầu.
Gương mặt anh tuấn của Cận Kỳ Ngôn vẫn lạnh lùng như cũ, không hề có cảm xúc, đôimắt sâu thẳmchuyển động, giống như đang đưa ra phán
đoán.
Thấy thang máy hạ xuống nhanh như vậy, anh vẫn rất bình tĩnh. Giống như khi máy bay gặp luồng khí hoàn lưu mạnh, anh cũng không bối rối.
“A....”
Thang máy vẫn còn lao xuống. Vân Thủy Dạng sợ hãi kêu lên. Theo bản năng, cô ném túi xách xuống, ôm chặt lấy Cận Kỳ Ngôn.
Bởi vì sợ, đầu của Vân Thủy Dạng vùi vào trong ngực của Cận Kỳ Ngôn.
Áp quá gần, cô thậm chí còn nghe được nhịp tim của anh.
Tim của anh đập rất mạnh, khiến Vân Thủy Dạng khẽ giật mình.
Nhưng vì quá sợ hãi, cô cũng không để ý đến. Cô chỉ biết ôm chặt lấy Cận Kỳ Ngôn, có chết cũng không buông tay.
Bị Vân Thủy Dạng ôm chặt, Cận Kỳ Ngôn có chút không vui, chân mày cau lại.
“Này, cô có thể bình tĩnh lại hay không? Thang máy đã dừng lại, cô đừng có ôm chặt tôi nữa.”
“Huhu, Cận Kỳ Ngôn, tôi sợ lắm. Huhu... đến lúc nào rồi, tại sao anh không thể nhẹ nhàng với tôi được một chút? Cho dù chết, anh cũng nên để tôi chết một cách yên tĩnh chứ? Huhu... Tôi còn có rất nhiều chuyện chưa làm. Nếu tôi chết, ba tôi phải làm sao bây giờ?
Cô gái đáng chết này vừa khóc vừa nói, Cận Kỳ Ngôn nhếch môi phiền chán.
Có nên đẩy cô ra hay không, đó là một vấn đề đau đầu.
Cận Kỳ Ngôn cảm nhận được Vân Thủy Dạng đang run rẩy.
Vừa rồi còn hung ác như hổ mẹ, chỉ trong chớp mắt đã khóc như bé thỏ trắng.
Trở mặt nhanh như lật bánh tráng thế!