Người kia chụp ảnh xong, vội vàng rời đi.
Ánh mắt người đó có chút âm trầm, khóe miệng nhếch lên.
Cửa mở, được cứu rồi.
Cận Kỳ Ngôn vội vàng buông Vân Thủy Dạng ra.
Trong nháy mắt, nhu tình của anh biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng như cũ.
Ngay cả giọng nói cũng bao trùm một tầng sương lạnh.
“Này, an toàn rồi. Vân Thủy Dạng, cô mau buông tay ra.”
Đúng vậy, thang máy đã dừng lại. Vân Thủy Dạng cũng nghe được âm thanh ầm ĩ bên ngoài.
Lông mi còn dính nước mắt nhẹ nhàng run rẩy, sau đó chậm rãi mở ra.
Nghe câu nói ghét bỏ cùng ánh mắt lạnh lẽo của Cận Kỳ Ngôn, Vân Thủy Dạng vội buông tay.
“Cảm ơn!”
“Đừng khách sáo. Đây là việc mà nhân viên công tác nhờ tôi làm mà thôi. Cô đừng để trong lòng, cũng đừng hiểu lầm.”
Nói xong, Cận Kỳ Ngôn bỏ đi. Anh không có ý định ở lại với Vân Thủy Dạng.
Vừa nãy, Cận Kỳ Ngôn còn ôm rất ấm áp, trong nháy mắt, Vân Thủy Dạng cảm thấy một hơi lạnh phả đến.
Cô nhìn chăm chú theo bóng lưng của Cận Kỳ Ngôn, không tự chủ được mà cau mày.
Cận Kỳ Ngôn đúng là tên khốn kiếp lòng dạ khó đoán. Anh có thể lạnh đến mức lấy mạng người khác, nhưng cũng có thể làm ấm lòng người khác.
Anh khiến cho người ta hoàn toàn không thể hiểu rõ được.
Tuy lần này Vân Thủy Dạng rất cảm ơn anh, nhưng ấn tượng xấu lúc trước cũng không hoàn toàn mất đi.
Hừ, tốt nhất là đừng gặp lại, Cận Kỳ Ngôn. Gặp anh, rốt cuộc không có chuyện gì tốt cả.
Nhặt túi xách lên, Vân Thủy Dạng cũng rời đi.
Cô khóc đến mức trôi luôn cả lớp trang điểm, đành phải vào nhà vệ sinh dặm lại một chút phấn.
Nhân viên hành chính của cục Dân chính đóng con dấu đỏ chót lên tấm ảnh hai người chụp chung, Âu Lập Dương và Lam Tâm Lạc chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.
Nhân viên hành chính vừa mới đặt hai quyển sổ đỏ lên bàn, Lam Tâm Lạc đã vội cất chúng vào túi xách của mình.
Âu Lập Dương đứng bên cạnh vẫn không có cảm xúc.
“Em đã chính thức trở thành Âu phu nhân, em đã hài lòng chưa? Em còn suốt ngày nghi thần nghi quỷ nữa không? Anh đã nói với em biết bao nhiêu lần rồi, là Vân Thủy Dạng không thức thời cứ quấn lấy anh, còn anh thì chẳng
có ý gì với cô ta cả.”
“Âu Lập Dương, tốt nhất là anh đừng để xảy ra chuyện gì. Nếu anh để em bắt được thóp, hai trăm triệu kia sẽ không dễ tính đâu. Nếu người đàn ông của Lam Tâm Lạc em dám hai lòng, anh liệu mà cẩn thận.”
“Bà xã, em chú ý dưỡng thai một chút, nhẹ nhàng thôi, kẻo ảnh hưởng đến con chúng ta. Chẳng lẽ em không nhìn thấy thành ý của anh sao? Vân Thủy Dạng bảo anh đến cục Dân chính đăng ký, anh không đi. Cô ta ghi hận trong lòng, cho nên mới làm cho anh xấu mặt ở giáo đường. Cô ta bỏ đi, anh cũng đâu có đuổi theo. Nếu không phải anh toàn tâm toàn ý với em, làm sao mà có đứa con trong bụng em được?”
Âu Lập Dương hôn Lam Tâm Lạc một cái, hai người bước ra khỏi cục Dân chính.
“Nể mặt con trai, em không so đo với anh. Chiều nay em sẽ nói ba chuyển cho anh hai trăm triệu. Nếu rảnh, anh nhớ đến dùng cơm với ba nhiều hơn, dỗ dành ông vui vẻ, anh muốn cái gì cũng sẽ có.”
“Được rồi, anh nghe lời bà xã. Tối nay anh sẽ đến mời cha vợ dùng cơm. Em hãy ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng, đừng có chạy lung tung, giữ an toàn cho đứa con của chúng ta. Ba của em đang nôn nóng muốn ôm cháu ngoại rồi.”
“Ông ấy có thể ôm cháu ngoại, công lao của anh là lớn nhất. Cha của em chắc chắn sẽ không bạc đãi anh. Âu Lập Dương, dưới tầm mắt của em, anh đừng có mà sinh tật. Lam Tâm Lạc em dậm chân một cái, anh không chịu nổi đâu.”
“Yên tâm đi, anh không những là một người chồng tốt mà còn là một người cha tốt, người con rể tốt.”