Vợ Ngố Tổng Tài

Đánh cược


trước sau

Về đến phòng, Mạc Đại Linh ngồi trên giường, chân trái bắt chéo qua đùi phải, hay tay khoanh trước ngực, tiếu phi tiếu, nghiền ngẫm nhìn Đường Vấn đang đứng thẳng người trước mặt, cúi đầu không dám lên tiếng, Mạc Đại Linh vẫn là ngữ khí mềm mại nói

"Vấn Vấn cảm thấy lời nói của Tiểu Miêu có đúng hay không?! Tôi là rất thích tạo sắc mặt, khẩu thị tâm phi, ngạo kiều?Ân!"

Theo tiếng Mạc Đại Linh nói, cái đầu nhỏ của Đường Vấn cúi xuống càng ngày càng thấp, cuối cùng là nghe âm thanh hừ nhẹ kia nhịn không được co rúm lại, lúc này điều duy nhất Đường Vấn nghĩ chính là...vợ thật đáng sợ a!

"Không....không có...vợ xinh đẹp là tốt nhất!" vẻ mặt lấy lòng, Đường Vấn tiến đến ôm lấy vòng eo thon Mạc Đại Linh, đầu chôn vào bả vai cô cạ cạ, giống như con mèo nhỏ đã chọc giận chủ ra sức làm nũng để không bị phạt.

Dịu dàng xoa mái tóc quăn Đường Vấn, Mạc Đại Linh nhãn thần lóe lên, mang theo một tia trêu tức, đem thân thể nhỏ nhắn của Đường Vấn ôm vào trong lòng, khéo léo hướng tai Đường Vấn nhẹ nhàng hà hơi nói

"Vấn Vấn là muốn đem tôi đặt ở dưới thân sao?Ân!"

Vừa một tiếng hừ nhẹ, lần này cũng mang theo một tia khiêu khích, hơi thở bên tai có chút tê dại, làm khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Vấn đều đỏ lên, thân thể vô lực, lòng xuất hiện cảm xúc rung động, Đường Vấn nằm trong lòng Mạc Đại linh, giọng rung rung - kiều mị:

"Không có.."

Vành tai Đường Vấn khéo léo khả ái, lại bởi hơi thở của Mạc Đại Linh mà trở nên hồng hào, nhìn qua chỉ muốn một phen vuốt ve, Mạc Đại Linh vì thế mà động tâm, cúi đầu tại vành tai Đường Vấn nhẹ nhàng mút vào, một loại cảm giác kích thích khác truyền đến nhượng Đường Vấn nhịn không được rên rỉ một tiếng yêu kiều.

"Vậy..Vấn Vấn có muốn không?" bởi vì trong miệng còn đang giữ vành tai Đường Vấn, giọng Mạc Đại Linh nói ra có chút ồ ồ, bất quá bản thân Đường Vấn lại nghe rõ, chớp chớp mắt, vẻ mặt khát vọng nhìn chằm chằm Mạc Đại Linh.

"Muốn...."

Mạc Đại Linh buông vành tai Đường Vấn trong miệng ra, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Vấn lên, hai mắt nhìn nhau, khóe miệng câu dẫn Mạc Đại Linh nở nụ cười mê người

"Hahaha....vậy thì...hôm nay em ra phòng khách ngủ đi nhé!", một câu vừa nói xong liền nghiêm mặt, ôm Đường Vấn đứng lên, mang cô đẩy ra khỏi phòng.

"Phanh" một tiếng, cửa phòng bị đóng lại, Đường Vấn hiện tại đứng nơi nào, thật lâu còn chưa lấy lại bình tĩnh, trong lòng u oán thầm nghĩ, quả nhiên á, Tống Miêu nói rất đúng, bọn họ đúng là thích thay đổi sắc mặt, nói trở mặt là trở mặt.

Thở phì phò mím môi, Đường Vấn không còn cách nào khác là chấp nhận số phận làm bạn cùng sofa, do phòng hạng sang, nên sofa so với giường cũng rộng lớn và êm ái không khác biệt là mấy, chỉ là bên cạnh thiếu vắng Mạc Đại Linh, lòng tự nhiên cũng cảm thấy trống trải, vì vậy mà Đường Vấn cả đêm nằm trên sofa phòng khách, lăn qua lăn lại vẫn không thể ngủ.

Tam Á buổi sáng 8h so với buổi trưa như nhau, Mạc Đại Linh dịu dịu đôi mắt còn buồn ngủ rời khỏi giường, kéo rèm cửa, bầu trời trong xanh và mặt biển lấp lánh ở phía trước, cơ bản ban đầu Mạc Đại Linh thầm nghĩ sẽ giống như các nhân viên khác chọn một phòng hai người hạng trung là được, thế nhưng nghe nói phòng này hướng ra biển, muốn cùng Đường Vấn cùng nhau ngắm cảnh biển đẹp vào buổi sáng, vì vậy cô không ngần ngại đặt phòng.

Chỉ đáng tiếc là hôm qua Đường Vấn bị đuổi ra ngoài phòng khách, cho nên hiện tại không thề nhìn thấy phong cảnh tuyệt mỹ này.

Nhớ lại dáng dấp tiểu ngốc của Đường Vấn hôm qua, Mạc Đại Linh cười khẽ, trong lòng tự hỏi không biết tối qua Đường Vấn ngủ có ngon hay không.

Mỗi khi ngủ Mạc Đại Linh đều mang Đường Vấn ôm ở trong lòng, cơ hồ cũng đã trở thành thói quen, vì vậy tối qua không có Đường Vấn, Mạc Đại Linh có chút khó thích ứng, bất quá do lúc chiều hoạt động cũng tiêu hao năng lượng, làm cơ thể mệt mỏi, cho nên nằm trên giường một chút liền ngủ.

Mạc Đại Linh nhớ đến liền muốn đi ra xem Đường Vấn, cửa vừa mở, Mạc Đại Linh ngáp một cái, trước mặt liền xuất hiện Đường Vấn làm Mạc Đại Linh giật mình, sau đó chính là không thể nhịn cười.

Đường Vấn đang ngồi trên sofa hoàn toàn không có chút tinh thần nào so với hôm qua, hai mắt thâm quần, khuôn mặt oán giận nhìn Mại Đại Linh, ý như đang nói Mạc Đại Linh : chị làm em biến thành bộ dạng này còn cười vui đến như vậy.

"Haha... Vấn Vấn của tôi như thế nào biến thành quốc bảo rồi!" che miệng thật vất vả để giảm tiếng cười, Mạc Đại Linh hàm ý trêu chọc.

"Vợ, không có chị, em không ngủ được".

Tuy nói đây chính là sự thật, thế nhưng lại nghe chính Đường Vấn nói ra như vậy, Mạc Đại Linh không tránh khỏi có chút ngượng ngùng. Tại ánh nắng mặt trời chiếu rọi, mặt Mạc Đại Linh nhượm một tia ửng đỏ, nhìn Đường Vấn ngây dại, ngơ ngác không có phản ứng.

"Nhanh rửa mặt đánh răng, hôm nay chúng ta sẽ đi đến nơi khác chơi", quay mặt chỗ khác, Mạc Đại Lính cố che điểm ngượng của mình, cùng Đường Vấn ra lệnh.

Đáp lại yêu cầu Mạc Đại Linh, Đường Vấn đi vào phòng tắm, tối hôm qua một đêm không ngủ được hậu quả hiện tại cuộn trào mãnh liệt ra đến mức muốn đem Đường Vấn ý thức vùi lấp, đánh răng thì đánh răng, nhưng con mắt không cách nào mở ra nổi, một chút liền không có động tĩnh.

Mạc Đại Linh tại phòng đợi nửa ngày cũng không thấy Đường Vấn đi ra, nghi hoặc chính mình đi vào phòng tắm, chỉ thấy Đường Vấn hai mắt híp lại, cái đầu gục gặt, trong miệng còn đang ngậm bàn chảy đánh răng, bọt kem thì đầy miệng nhỏ nhắn của cô.

Vèo một tiếng, Mạc Đại Linh bật cười, bộ dạng này Đường Vấn thật không còn gì bình phẩm, lắc lắc đầu, Mạc Đại Linh tiến lên, bắt đầu vì Đường Vấn mà đánh răng rửa mặt, Đường Vấn đang mơ mơ màng màng nhưng có thể cảm nhận trên mặt có cảm giác, cố nhướng con mắt mở ra một chút, nhìn thấy chính là Mạc Đại Linh, Đường Vấn an tâm lần thứ 2 nhắm mắt lại, để tùy ý Mạc Đại Linh vì mình phục vụ.

Hoàn tất giúp Đường Vấn, Mạc Đại Linh vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang mờ mịt kia, để Đường Vấn chính mình chỉnh lại y phục, Đường Vấn trải qua một phen gian nan các động tác, cuối cùng cũng hoàn tất y phục, hai người rốt cục cũng rời đi.

Hôm nay là ngày mọi người tự do hoạt động, nên Mạc Đại Linh chuẩn bị mang Đường Vấn đến nơi một người bạn cũ.

Đợi đến lúc Đường Vấn mơ hồ bắt đầu tỉnh lại thì cô đang nằm trên một cái giường, chớp chớp đôi mắt, nhìn  xung quanh không thấy
Mạc Đại Linh, Đường Vấn nhất thời tinh thần loạn lên, chân không cần mang dép chạy ra khỏi phòng.

Trước mắt xuất hiện không phải là bãi cát mềm mịn mà chính là biển rộng mênh mong, lúc này Đường Vấn đang đứng trên boon tàu của một du thuyền không biết đang chạy tới nơi nào.

Bốn phía là biển xanh vây quanh, bầu trời xanh lam cùng những đàn hải âu bay lượn..., tất cả cảnh tượng mỹ lệ này cũng không thể nhập vào mắt Đường Vấn, mà trong mắt cô lúc này chính là một nữ tử đang ngồi ở đầu mui thuyền, cầm một cái cần câu.

Mạc Đại Linh tóc đen thẳng tấp bị gió biển thổi bay lượn, cảm giác được có ánh mắt cực nóng đang nhìn mình phía sau, ngoái đầu nhìn lại, hai ánh mắt không hẹn mà gặp nhau, dừng ngay hình ảnh lúc đó.

"Vấn Vấn.. qua đây". Mạc Đại Linh mỉm cười hướng Đường Vấn gọi

Vài bước tiến lên liền đến bên Mạc Đại Linh, bị cô nắm tay kéo ngồi xuống, Đường Vấn nghiên đầu hỏi:

"Vợ..vì sao chúng ta lại ở đây á?"

"Chúng ta đang đi đến một nơi khác để chơi, còn một chút nữa mới tới nơi, hay là trở về ngủ thêm một chút đi", nhu liễu xoa xoa mái tóc Đường Vấn, Mạc Đại Linh quan tâm nói.

Lắc đầu, Đường Vấn nhu thuận nói: "Em muốn ở lại cùng vợ".

Hai người như thế song vai ngồi ở phía trên mui boong tàu, nếu như thời gian có thể dừng lại, thì họ đều mong muốn thời khắc này sẽ là mãi mãi.

Thời gian tiếp cận hoàng hôn, màu xanh lam da trời bị ánh nắng hồng của buổi chiều bao phủ, ngoài trời xa cũng nhiễm một tia ửng đỏ, rốt cục tại cách thuyền không xa cũng xuất hiện một cái chấm đen, Đường Vấn lúc này mới nhìn thấy rõ điểm đen kia chính là một tàu du lịch, so với thuyền cô và Mạc Đại Linh còn lớn hơn rất nhiều, tuy vậy, nhưng giữa biển rộng mênh mông nó giống như chấm phù du nhỏ bé.

Tại lúc Đường Vấn còn ngây ngô đã bị Mạc Đại Linh dắt lên con tàu lớn, tựa như đã biết trước, lễ tân trên thuyền liền ra chào đó hai người. Mạc Đại Linh quay sang phục vụ nói:

"Trước làm phiền giúp tôi chuẩn bị phòng"

Trực tiếp đi theo người phục vụ đến phòng, Mạc Đại Linh đẩy Đường Vấn vào trong nói:

"Vấn Vấn...trước tiên cứ ở đây đợi tôi một lát được không? Tôi đi bàn công việc sẽ lập tức quay về!"

Nhu thuận gật đầu, nhìn Mạc Đại Linh hài lòng rời đi, Đường Vấn nằm trên giường buồn chán một hồi liền ngủ tiếp.

Mạc Đại Linh đi đến khu vực đánh bạc trên thuyền tìm một người, vì một chuyện, tiếp tục đi theo người phục vụ, đi đến một gian phòng, phục vụ lịch sự gỏ cửa ba lần, đi ra chính là một người đàn ông ngoại quốc hoa râm râu mép, vừa nhìn thấy Mạc Đại Linh liền vui vẻ tiến lên ôm lấy..

"Ôi... con của tôi, như thế nào mà lâu như vậy mới đến thăm lão già này chứ!"

"Watson thân mến, rất xin lỗi, lần này con đến là có chuyện cần chú giúp đỡ".

Bầu trời hiện tại cũng đã tối, Đường Vấn bị tiếng mở cửa làm thanh tỉnh, nguyên nhân chính là Mạc Đại Linh rời đi đã trở về.

"Bảo bối, chúng ta đi ra ngoài chơi nào!", thấy Đường Vấn tỉnh lại, Mạc Đại Linh đi đến bên giường dắt tay Đường Vấn, nhẹ giọng nói.

Đôi mắt nhỏ còn hơi ngây ngủ chớp chớp, Đường Vấn thuận theo Mạc Đại Linh đứng lên, rời khỏi phòng. Hai người đi đến một nơi rất giống hội trường, rất náo nhiệt, tại đây được đặt rất nhiều thiết bị, còn có những cái bàn và một đám người đang vây quanh không biết là đang làm cái gì.

Mạc Đại Linh hướng phục vụ nói vài câu, một lát sau phục vụ liền mang đến một khay nhỏ, bên trong rất nhiều vòng tròn đầy màu sắc, Đường Vấn hiếu kỳ cầm lên một cái xem xem, thấy không có gì đặc biệt liền ném trở lại. Hành động trẻ con của Đường Vấn làm Mạc Đại Linh cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Đường Vấn, dẫn Đường Vấn đi đến một cái bàn, bắt đầu cùng Đường Vấn chơi đánh bạc.

"Vấn Vấn, mấy vòng tròn này có một giá trị khác nhau, mang chúng đặt xuống số tương ứng dưới bàn..."

"A..hai vị này là mới tới sao!"

Tại bàn Mạc Đại Linh, hai bên trái phải truyền đến một giọng nam, một người ăn mặc tây trang, nút áo ở trước ngực được mở ra vài nút, tự nhân là một người lịch lãm đến bắt chuyện.

Khinh miệt liếc mắt, Mạc Đại Linh không mang theo tia cảm tình nói:

"Đúng thì thế nào"

"Oh... vậy có cần hay không tôi đến chỉ cho các cô, tôi đây kinh nghiệm rất phong phú nha!"

Nam nhân kia bài ra bộ dáng tươi cười hèn mọn, đối diện với đôi mày đang nhíu lại của Mạc Đại Linh.

"Không cần"

"Tôi có lòng tốt như thế, không cần tuyệt tình vậy chứ! Có muốn hay không cho hai cô xem kỹ năng của tôi một chút!"

Nam nhân đưa mắt nhìn đến khai của Mạc Đại Linh và Đường Vấn, thấy giá trị của phỉnh không cao, liền càng đắc ý đứng lên nói

"Tôi và các cô cùng cược một nghìn vạn, xem ra phỉnh của hai cô cũng không có bao nhiêu, nếu như hai cô thua, chỉ cần cô gái xinh đẹp này theo tôi một đêm làm được, thế nào? rất có lời đúng hay không?"

Editor :

- phỉnh này là dùng đánh bài hén, thay tiền cược, thua hay thắng đều từ phỉnh quy ra tiền, mems nào qua caisno đánh bài oy thì biết hén.

- chap sau nói về quy tắc đánh bài, chủ yếu là lắc xí ngầu, dạng tài-xỉu, cái này ad thực tế không rõ quy tắc thế nào nữa, mơ hồ lắm, nên chổ edit có bị lủng củng, mấy mems bỏ qua nhé

- gần có H scene nhẹ.. ráng đợi chờ  hahaha

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện