Vợ Ngố Tổng Tài

Gia nhập làng giải trí


trước sau

Ngày thứ hai, Mạc Đại Linh từ trong mơ màng dần dần thanh tỉnh, cánh tay bủn rủn vô lực nhắc Mạc Đại Linh nhớ đến hôm qua..một đêm chiến đấu kịch liệt.

Hiện tại trên người trước sau như một bị trọng lượng trên cơ thể đè nặng, da thịt cùng tiếp xúc da thịt sinh ra cảm giác luyến lưu không muốn rời, trước ngực một bên đậu cũng bị người nào kia vẫn còn ngậm trong miệng, một bên còn lại nắm trong tay..., Mạc Đại Linh quá quen với hình ảnh này, dễ dàng nghiêng người đẩy Đường Vấn ra...có thể bởi vì hôm qua quá mệt mỏi, nên tên ngốc nào đó cũng không bị đánh thức, chỉ là nhẹ trở mình, chép chép miệng vài cái.

Nhìn dáng dấp này của Đường Vấn, Mạc Đại Linh ngồi dậy, vươn tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ : nhìn thì không khác gì con mèo nhỏ, vì sao đụng đến mấy sự việc kia liền trở thành một con hổ nhỉ? như thế nào cũng ăn không đủ, một chút không biết mệt mỏi sao??.

Mạc Đại Linh lúc này mới phát hiện, thực tế...mặt kệ là công hay là thụ, chịu đựng thống khổ cuối cùng đều là bản thân....

Đường Vấn ngủ ngon lành một giấc mãi cho đến trưa, vẫn nằm trên giường lười biếng không muốn ngồi dậy. Ánh mặt trời giờ trưa rọi vào khiến Đường Vấn cảm thấy khó chịu, giống như một đứa trẻ, mắt vẫn nhắm chặt.

Với tay kéo chăn qua đầu, cuộn người tiếp tục tìm nhưng kết quả tận mép giường vẫn trống không, lần này...làm Đường Vấn hoàn toàn thức tỉnh hơn..

Híp mắt, hơi khởi động thân thể, Đường Vấn nhìn một vòng, tuy rằng vẫn không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, thế nhưng dưới sàn chính là vải tả tơi rơi, khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Vấn phút chóc đỏ bừng, như nhớ ra cái gì đó, cắn cắn ngón tay...Cứ như vậy ngây ngốc một hồi, Đường Vấn sững sốt phục hồi tinh thần, vội vàng muốn đứng lên, nhưng chưa đi được thì kêu to một tiếng "Á.." sau đó lảo đảo quay lại giường.

Mặc dù tiểu Vấn nhà ta vốn thể lực rất tốt, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên, chân vẫn còn cảm giác vô lực, đặc biệt là phần tư mật giữa hai chân, ngay cả khi di chuyển nhẹ cũng làm Đường Vấn cảm thấy đau đớn vô cùng.

Khó chịu khép lại hai chân, bất lực cố tìm kiếm Mạc Đại Linh, y phục tối hôm qua bây giờ toàn là vải vụn, Đường Vấn chỉ còn có thể quấn chăn, từng bước chậm chạp đi tìm Mạc Đại Linh.

Trên bàn ăn đã dọn sẳn đồ ăn lúc sáng, rõ ràng thời gian hiện tại đã trưa nhưng thức ăn vẫn còn độ ấm. Phòng ăn không nhìn thấy Mạc Đại Linh, phòng khách cũng không có, rốt cục....Đường Vấn tại sân thượng tìm được Mạc Đại Linh, cô đang nằm trên xích đu, trong lòng đang là Pháo Pháo uể oải ngáp dài một cái, trên tay đang cầm văn kiện, theo xích đu nhẹ nhàng lay động.

Ghét bỏ trừng mắt liếc tiểu cẩu chiếm lấy lãnh địa của mình, Đường Vấn đi đến, một tay vươn ra nắm lấy Pháo Pháo quẳng sang bên, bản thân lại tự nhiên nhào đến nằm sấp trên người Mạc Đại Linh đầy hưởng thụ.

Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào thân ảnh hai người, đầy ấm áp hòa hạnh phúc. Mạc Đại Linh buông văn kiện, ôn nhu vuốt ve máy tóc quăn hỗn độn của Đường Vấn, nói:

"Sao lại chỉ quấn chăn mà đi ra, trờ về mặc quần áo vào"

"Không muốn động, bước đi rất là khó chịu á.." Đường Vấn vừa nói vừa rút sâu vào trên người Mạc Đại Linh hơn...tựa hồ muốn trốn tránh phiền toái, đến thanh âm vang lên cũng mang chút giọng mũi.

"Khó chịu!!, đau không?"

Bị giọng làm nũng đáng thương của Đường Vấn lay động, Mạc Đại Linh đem Đường Vấn kéo lên một tý, bàn tay cũng tiến vào trong chăn, theo da thịt mịn màng của Đường Vấn đi đến bụng dưới phẳng lì của cô mà nhẹ nhàng xoa dịu.

Đường Vấn cắn môi, lắc đầu...mắt mở to nhìn Mạc Đại Linh.

"Ngô....hôm qua chổ kia thật đau.."

Tay chần chừ dừng lại một chút, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt khát cầu của Đường Vấn, Mạc Đại Linh vẫn là thỏa hiệp..tay tiếp tục đi xuống vùng đất giữa hai chân Đường Vấn, ngón tay nhẹ nhàng khiêu khích, chỉ trong phút chốc, cánh hoa cơ bản ban đầu khô khốc đã trở nên ươn ướt, Đường Vấn trên mặt lần thứ 2 tràn đầy ý xuân, môi hé mở, hơi thở mang theo hương vị sữa nhẹ nhàng bên mặt Mạc Đại Linh, thập phần dụ dỗ.

Cho nên...nếu như dựa theo tình hình phát triển này, kế tiếp chắc chắn hai người không tránh khỏi màn tập thể dục buổi sáng, tuy nhiên, vẫn là Mạc Đại Linh đủ lý trí, động tác trên tay đột ngột dừng lại, mỉm cười tại bên tai Đường Vấn nhỏ nhẹ nói:

"Bảo bối....hôm qua em là lần đầu tiên, mấy ngày kế tiếp không thích hợp là chuyện này, cho nên...em ngoan ngoãn nhẫn nại một chút..nhé!!"

Không để ý đến ánh mắt oán giận của ai kia, Mạc Đại Linh choàng tay ôm lấy thắt lưng Đường Vấn, kéo cả hai cùng đứng dậy, giống như một cặp song sinh đi vào phòng tắm.

Vì Đường Vấn mà pha nước, đem chăn đang quấn trên người Đường Vấn kéo ra. Mạc Đại Linh không dám nhìn Đường vấn quá lâu, cúi người hôn lên môi Đường Vấn thoải mái nói:

"Trước tiên ngoan ngoãn tắm rửa, sau đó ra ăn chút gì, hôm nay tôi giúp em xin nghỉ, sẽ dẫn em đến gặp một người".

Nói xong Mạc Đại Linh liền xoay người rời khỏi, chỉ có tên ngốc nào vẫn còn nghi hoặc đứng đờ ra.

Nghe tiếng tí tách nước từ phòng tắm truyền ra, Mạc Đại Linh quay trở lại xích đu, pháo pháo lần thứ hai chạy đến, Mạc Đại Linh ôm lấy pháo pháo trên đùi, lấy ra điện thoại gọi:

"Alo...Sư Tuyên, Vấn Vấn đã dậy rồi, chờ một lát chúng ta cùng gặp nhau ở nhà hàng, cô cứ nói chuyện trực tiếp, còn lại để Vấn Vấn quyết định"

"Được..."

Sư Tuyên thanh âm trong điện thoại tuy rằng nghe như rất bình tĩnh, thế nhưng cũng mang theo chút run rẩy, một cổ hưng phấn khó nói rõ, rốt cục...có thể gặp lại rồi.

Đường Vấn vẫn còn trong mơ màng bị Mạc Đại Linh lôi ra cửa, đến khi tinh thần phục hồi thì đã thấy Mạc Đại Linh an vị trên xe.

"Vợ...chúng ta đi đâu á", hai tay đặt trên cửa xe, Đường Vấn như một đứa trẻ hiếu kỳ nhìn đường phố xa lạ, đôi mắt chớp chớp nhìn quanh, như sợ sẽ bỏ lỡ cái gì
đó.

Tốc độ xe dần dần chậm lại, lái vào bãi đậu xe, cách đó không xa chính là nhà hàng sang trọng. Đậu xe ổn định, Mạc Đại Linh nắm tay Đường Vấn đi vào.

Theo bồi bàn đi đến một gian phòng riêng, cửa phòng mở ra liền thấy một nữ tử khuôn mặt xinh đẹp hướng hai người chào đón, sau đó nhìn qua Đường Vấn, nữ tử với đôi môi đỏ mọng kích động giang rộng hai cánh tay như muốn đem Đường Vấn ôm vào trong lòng

"Vấn Vấn....còn nhớ mình không? Mình là Tiểu Tuyên á!!"

Đường Vấn bị Sư Tuyên làm cho hoảng sợ, cấp tốc trốn phía sau Mạc Đại Linh, chỉ lộ ra nửa cái đầu, cẩn thận nhìn người kia. Đường Vấn nhìn chằm chằm ngũ quan xinh xắn một hồi, sai lệch nghiêng đầu, cố nhớ ra một cái tên....qua chừng nửa ngày, Đường Vấn mở to mắt trả lời:

"Tiểu Tuyên...tiểu ngốc?"

".....Mình là tiểu ngốc! Bất quá hiện tại có thể đừng gọi nhứ thế không? Gọi Sư Tuyên nhé!"

Tiểu ngốc cái biệt danh này y như một ma chú, làm tâm tình Sư Tuyên đang vui vẻ như rơi xuống đáy cốc, nụ cười khóe miệng cứng ngắc.

"Phốc....tiểu ngốc!!!" Ai nghĩ đến một Sư Tuyên thông minh sắc sảo lại có biệt danh như thế, Mạc Đại Linh che miệng không nén được cười.

Thấy Mạc Đại Linh cười đến vui vẻ như vây, mi mắt Sư Tuyên bắt đầu co giật, mặt cũng muốn méo mó, đôi mắt nhìn chằm chằm Đường Vấn không biết phản ứng thế nào, liền ho nhẹ hai tiếng thay đổi chủ đề.

"Haiii...cười đủ chưa, hôm nay là đến bàn công việc chứ không phải thảo luận về biệt danh của tôi"

"Hahaha...xin lỗi"

Hai người cứ như vậy từ hành động đến lời nói đều rất tự nhiên, Đường Vấn không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ : vợ và tiểu ngốc biết nhau sao?

Không đợi Đường Vấn tìm ra nguyên do, Sư Tuyên có chút cấp bách hỏi:

"Vấn Vấn...thực ra mình chính là Tổng Giám Đốc quản lý Công Ty giải trí Tinh Hải, ngày hôm nay phiền Mạc tổng đem cậu đến đây, là có chút việc mình muốn nghe ý kiến của cậu"

"?????"

"Lúc trước MV cậu quay đã phát hành, thông qua mv này, cậu nhận được nhiều sự chú ý của giới truyền thông, chắc chắn cậu đã có kinh nghiệm, cái cảm giác bị bao quanh bởi một nhóm các tay săn ảnh. Bây giờ, có thể cuộc sống sinh viên của cậu sẽ không còn yên tĩnh nữa, vì vậy mình muốn cậu tận dụng lợi thế này mà gia nhập chính thức làng giải trí, cho nên...cậu bây giờ đã sẵn sàng chưa?

"Làm một ngôi sao thực sự? "

Sư Tuyên lén liếc nhìn mạc Đại Linh chỉ thấy tay Mạc Đại Linh nắm chặt tay Đường Vấn, không có bất kỳ biểu hiện nào, nhất phó dáng dấp để Đường Vấn tự mình làm chủ, lòng có chút lo lắng, nếu Đường Vấn không muốn...vậy thì chuyện kia sẽ không có khả năng...

Sư Tuyên hỏi làm Đường Vấn nửa ngày sửng sốt, theo thói quen quay đầu nhìn Mạc Đại Linh, muốn Mạc Đại Linh thay mình quyết định. Có lẽ bản thân Đường Vấn lúc này cũng không phát giác, Mạc Đại Linh trong lòng đã chiếm rất nhiều phân lượng, nhất nhất khi gặp vấn đề người đầu tiên Đường Vấn nghĩ đến chính là Mạc Đại Linh, hoàn toàn mất đi khả năng tử chủ dù chỉ là đứa ngốc, mọi việc đều đợi Mạc Đại Linh đồng ý mới làm.

Không nhận được kết quả từ Mạc Đại Linh, Đường Vấn chỉ cảm thấy tay truyền đến một lực đạo, kèm theo giọng ôn nhu nói:

"Vấn Vấn...bản thân em có muốn tham gia không?"

Do dự nhìn Mạc Đại Linh rồi lại nhìn Sư Tuyên, Đường Vấn bước từng bước nhỏ như một đứa trẻ, nhìn hai nữ đại nhân cách mình không xa. Tại trong tâm Đường Vấn, gia nhập làng giải trí vẫn còn là một điều thú vị, hơn nữa, Đường vấn còn nhớ rất rõ lời của Mạc Đại Linh lúc trước từng nói.

Kỳ thực Đường Vấn cũng có rất nhiều tự ti, ngốc nghếch luôn bị người khác cười nhạo, không thể cùng bạn bè trang lứa chơi đùa, trái lại còn bị ghét bỏ, điều này làm cho tính cách vốn vui vẻ hòa đồng của Đường Vấn trở nên trầm lặng, sâu sắc khó chịu. Đường Vấn cúi đầu trầm tư một hồi, liền ngẩng đầu lên nhìn Mạc Đại Linh nở nụ cười sáng lạng nói:

"Em muốn tham gia"

Sư Tuyên trong lòng căng thẳng phút chóc thả lỏng, thật thà thở dài một hơi, hướng Đường Vấn cười khúc khích nói:

"Vấn Vấn....cậu nhất định sẽ trở thành một đại minh tinh"

Thành thật mà nói, Đường Vấn quyết định gia nhập làng giải trí lần này vượt quá mong đợi Mạc Đại Linh, tuy rằng cô cũng muốn Đường Vấn trưởng thành hơn, bản thân có mục tiêu mà phấn đấu, thế nhưng cũng không phải lúc này, hiện tại Đường Vấn vẫn còn ngây ngô như một đứa trẻ, vẫn nằm trong sự bảo bọc của mình, vì thế khi nghe chọn lựa này không tránh khỏi làm Mạc Đại Linh lo lắng, cho nên Mạc Đại Linh cũng biểu hiện rõ sự kinh ngạc của mình, mong nhân lời giải thích từ Đường Vấn.

Đường Vấn ngẩng cao đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con hoàn toàn thay đổi, lúc này chính là rất thành thục cùng nghiêm túc hướng Mạc Đại Linh nói:

"Vợ..., chị đã từng nói qua, nếu như em trở thành ngôi sao, chị cũng thích em.."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện