Vợ Ngố Tổng Tài

Bỏ trốn (Hoàn chính văn)


trước sau

Edit: Sun

Trải qua một phen đối thoại như thế, Mạc Đại Linh hoàn toàn không nghĩ đến kết cục này, nàng lại càng không nghĩ tới lại bị Đường lão gia tử chơi đùa mình, làm tổng tài lâu như vậy. Tất cả việc này, bất quá giống như một vở kịch mà thôi, trong lòng Mạc Đại nghĩ đến những chuyện này, nhưng ngoài ý muốn không có xuất hiện loại tâm tình phẫn nộ, nàng chỉ cảm thấy ngực có chút rất lạnh, có chút nhìn không rõ Đường Vấn, tiểu hài tử của nàng sẽ là người đùa bỡn nàng như vậy sao, để đạt được lợi ích không từ thủ đoạn sao, ngồi ở trên ghế, nàng thờ ơ lạnh nhạt nhìn đoàn người làm vẻ ta đây, nàng tựa như một người qua đường cùng những thị phi này không hề liên quan.

Khúc hấp dẫn của vở kịch còn đang tiến hành, cách đoạn kết cũng không xa nữa, Nhiếp Cường thở hổn hển chỉ còn thiếu múa may tay chân, những hắc ý đại hán trong phòng họp cũng đã cấp tốc đưa hắn chế phục trên mặt đất, hắn không nghĩ tới, không phải đều là: "Người một nhà"  Hồ Hồng thế nào lại làm ra những chuyện này.

Mắt thấy sự tình cũng đã kết thúc, Nhiếp Cường rít gào cũng bị cảnh sát đã chờ sẵn ở bên ngoài mang đi, Đường Vấn bất đắc dĩ thở dài trầm ngâm mấy phần, nói rằng: "Hiện tại, ta tuyên bố một chút về chức vị có chút thay đổi, Mạc Đại Linh là phó tổng, mà ta sẽ tiền nhiệm chức tổng tài Đường thị, không ai có ý kiến gì trước hết tan họp."

Vừa dứt lời, nhẫn nại đã lâu mọi người liền nối đuôi nhau mà tuôn ra khỏi phòng họp, hội nghị lần này thật là làm người khác hết hồn, sợ là cho dù có được cho ở lại cũng không nguyện ý đi, cuối cùng chỉ còn lại có Sư Tuyên, Hồ Hồng còn có Mạc Đại Linh ba người.

Đường vấn nhìn lướt chỗ ngồi của Mạc Đại Linh, giả vờ nghiêm túc nói rằng:  "Khụ...Mạc phó tổng! Xin theo ta tới phòng làm việc một chút."

Tuy rằng Đường Vấn nói là tìm có việc, nhưng mọi người còn lại đều sớm hiểu tâm dụng ý của nàng. Sư Tuyên ở trong lòng cười thầm: vợ chồng son a! Mà Hồ Hồng ở trong lòng thầm mắng: không tiền đồ a!

Một ánh mắt trêu đùa, một ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Đường Vấn thẳng đến khi thấy Đường Vấn trên mặt không nhịn được nữa mới buông tha, mà Mạc Đại Linh thế nhưng không có một tí biểu hiện hay ý tứ phải rời đi, nàng vốn định kiên trì chờ, ai biết Sư Tuyên lại nói: "Vấn Vấn a... Ngươi đi trước đi... Chúng ta muốn cùng Mạc tổng thương lượng công việc một chút."

Rơi vào đường cùng Đường Vấn chỉ có thể nắm hai góc áo bước ba bước lại quay đầu lại nhìn Mạc Đại Linh, đi lên bước nữa lại nhịn không được quay đầu lại căn dặn Mạc Đại Linh: "Em đi trước, chị... Chị phải vào đó nga."

Mạc Đại Linh không có trả lời, biểu tình nhàn nhạt làm cho người khác không rõ trong lòng nàng suy nghĩ gì, Đường Vấn ủy khuất biểu môi, quay đầu phiền muộn rời đi.

"Người cũng đi rồi, Mạc tổng muốn hỏi, muốn nói cái gì, liền nói luôn đi a..." Lúc này là Sư Tuyên mở miệng đầu tiên, đánh vỡ cục diện trầm mặc bế tắc của ba người. Các nàng cùng nhau lưu lại, hoàn toàn là bởi vì các nàng đứng dậy thì chiếm được một cái ánh mắt của Mạc Đại Linh.

Tất cả trăm phương ngàn kế này, tuyệt đối không phải một hồi thương chiến đơn giản như vậy, Đường Vấn khẳng định là cũng không hiểu rõ lắm chuyện này, vì vậy Mạc Đại Linh không thể làm gì khác hơn là đem ánh mắt rơi vào hai người duy nhất biết nội tình ở đây.

"Này tất cả, đều là một kế hoạch phải không?" Mạc Đại Linh tiếng nói có chút khàn khàn, mặc dù trong lòng đã biết trọng tâm của việc này rồi, nhưng chính mình mở miệng để biết một đáp án chính xác.

"Không sai, như ngươi suy nghĩ..."

"Phải... Tai nạn xe cộ đó... Cũng là các người bày ra sao?"

"Đó là chuyện ngoài ý muốn... Đừng nói kiểu như chúng ta phát rồ, chúng ta, không phải là người đem sinh mệnh của các người ra đùa giỡn..." Mở miệng chính là Hồ Hồng, nàng đối với việc Mạc Đại Linh bất mãn không nhịn được tất cả đều thu vào trong mắt, nhưng thật ra chuyện làm Mạc Đại Linh vô cùng kinh ngạc chính là...

"Ân... Xin lỗi, ta rất nghi hoặc, vì sao lập ra kế hoạch lớn như vậy nhắm vào Nhiếp gia, hơn nữa Sư tiểu thư, ngươi vì sao cũng tham gia vào trong chuyện này."

"Nga, đó là bởi vì, phụ thân ta, ngày đó tai nạn xe cộ..." Nói đến đây Sư Tuyên lại có chút tưởng nhớ nhìn xa xăm, nàng rất nhanh phục hồi tinh thần lại, chống lại nghi hoặc của Mạc Đại Linh nhãn thần cười cười: "Không có chuyện gì, tóm lại... Phương diện này từ đầu đến cuối, chúng ta chỉ nói với ngươi như vậy thôi..."

"....."

Cùng lúc đó, bên kia Đường Vấn đang ở phòng làm việc lo lắng đi qua đi lại, đi một hai ba bước lại đứng lại nhìn thời gian, một bên lo lắng một bên toái sốt ruột nói: "Thế nào lâu như vậy, còn chưa nói xong a!"

Lo lắng xong, qua nửa ngày, lại nhịn không được lộ ra nửa cái đầu, nhìn chung quanh xem có hay không thân ảnh của Mạc Đại Linh. Thấy Ngô Đồng cũng không nói gì, Đường tổng... Chú ý hình tượng của ngài a hình tượng!

Kết quả là, Mạc Đại Linh đang mang theo tâm tình cảm khái cùng phức tạp  đi tới trước cửa phòng làm việc thì, liền nhìn thấy một cái đầu đang thò ra bên ngoài, hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau nửa ngày, Đường Vấn, "A" một tiếng rụt đầu trở lại, đồng thời không chút nào lưu tình cố sức đóng cửa lại, Mạc Đại Linh đứng ngoài cửa sửng sốt nửa ngày.

Muốn nói Đường Vấn vì sao lại có phản ứng như vậy? Tất cả đều phải từ ngày Mạc Đại Linh tới Đường gia, lão gia tử thấy Đường Vấn tuy rằng trở nên nhu thuận nghe lời, nhưng cũng chẳng khác gì người không hồn, cũng không cười nữa, trở nên rầu rĩ không vui, hắn đều nhìn thấy ở trong mắt để ở trong lòng a, nói như thế nào này cũng là cháu nội của mình, hòn ngọc ở trong tay a, cháu nội không vui, phận làm gia gia làm sao có thể vui vẻ đây!

Lão gia tử cũng biết, Đường Vấn đây là vì Mạc Đại Linh mà thái độ hao tổn tinh thần, mà nếu để các nàng cùng một chỗ, chỉ sợ Mạc Đại Linh đối với Đường Vấn căn bản chỉ là thương hại, không yêu thương nàng, sợ Mạc Đại Linh sẽ làm cháu nội tổn thương tâm gần chết a.

Càng nghĩ, lão gia tử chuẩn bị cùng cháu nội hảo hảo nói chuyện một phen, thế nhưng mới vừa nhắc tới Mạc Đại Linh, không đợi lão gia tử nói như thế nào, Đường Vấn thì vẫn luôn giữ suy nghĩ, vẫn luôn quấn quýt lấy hắn mà hỏi: "Có đúng hay không bởi vì ta đối vợ không tốt, cho nên vợ cũng sẽ bỏ ta mà đi!"

Biết được cháu nội suy nghĩ từ đầu đến cuối như vậy, lão gia tử giận dữ, vỗ bàn nói rằng: "Làm dâu của Đường gia thế nào lại muốn bỏ đi, coi như là từ bỏ, cũng không con bỏ nàng chứ không phải là nàng bỏ con, Vấn Vấn a... Gia gia nói cho con biết, nữ nhân a, con càng nặng tình với nàng nàng trái lại không thèm để ý đến con, nhưng mà con không thèm để ý nàng, nàng trái lại đối với con sẽ không muốn từ bỏ, còn có a, nữ nhân thích là người có cường thế, con nếu có thể áp nàng, nàng nhất định đối với con khăng khăng một mực, gia gia cho con giữ chức tổng tài này cũng là muốn tốt cho con, con phải hiểu được dụng tâm của gia gia a..."

Không thể không nói, Đường Vấn đích thị đối với mấy lời này thực sự có chút thương cảm.

Quay lại hiện tại, nguyên bản bị Đường Vấn giấu diếm cùng không tín nhiệm khiến cho lòng Mạc Đại Linh chua xót không ngớt, nhìn đến cánh cửa mà càng sầu não, nhưng nghĩ lại động tác vừa rồi của nàng làm nàng vô thức mỉm cười, trong lòng hờn dỗi cũng tiêu tán không ít. Gõ gõ cửa, chống cánh tay đứng ở ngoài cửa, dự định nhìn xem Đường Vấn muốn làm cái trò gì.

Bên trong Đường Vấn thoáng chốc lại hoảng loạn đi tới đi lui, nhớ lại gia gia thuần thuần giáo dục,
nghĩ thầm: thời điểm vừa nhìn thấy vợ liền nhịn không được, hiện tại tuyệt đối không thể phá công. Lão gia tử câu kia khăng khăng một mực, cũng trở thành động lực cho Đường Vấn kiên trì, bất quá có thể kiên trì bao lâu, ai mà biết được.

Chỉnh lý xong y phục, rồi quay về ngồi trên ghế, rõ ràng thấp thỏm bất an nhưng lại muốn làm bộ dường như không có việc nói rằng: "Vào đi..."

Vừa dứt lời, Mạc Đại Linh liền lên tiếng trả lời đẩy cửa mà vào, nhìn thấy Đường Vấn ngồi ngay ngắn vẻ mặt giả vờ nghiêm túc tại bàn làm việc, thời điểm nhìn thấy bộ dạng hèn mọn đó, bỗng nhiên có một loại tâm tình vui vẻ, làm nàng phải phụng phịu nhịn cười một lúc mới nửa đè xuống được.

Mạc Đại Linh vẫn trầm mặc không nói lời nào, nhượng Đường Vấn tâm chậm rãi hốt hoảng, ngay từ đầu thì đã có điểm lúng túng, nàng giương mắt lén lút nhìn thoáng qua biểu tình Mạc Đại Linh, bộ dạng của nàng lúc này, rất giống một học sinh tiểu học phạm lỗi mà chột dạ không ngớt.

Cái gì cũng nhìn không ra, Đường Vấn không thể làm gì khác hơn là lên tinh thần, cường đạo dựa theo kịch bản gia gia chỉ bảo chậm rì rì hỏi: "Chị biết, vì sao em gọi chị đến phòng làm việc không?"

Lại trầm mặc, không có người trả lời, không biết Mạc Đại Linh đang đứng đó nỗ lực nhịn cười, Đường Vấn không thể làm gì khác hơn là cắn răng nói rằng: "Gia gia đem Đường thị giao cho chị, nhưng chị lại đưa Đường thị rơi vào hoàn cảnh bấp bênh như vậy, hiện tại em trở về đem chị giáng chức, chị không có ý kiến gì sao?"

Đối với việc Đường Vấn thu hồi quyền lợi Đường thị, vốn dĩ, Mạc Đại Linh không có cảm tưởng đặc biệt gì, chỉ cảm thấy những thứ này vốn là của nàng, nàng lấy lại cũng đang tốt, thế nhưng hiện tại, Đường Vấn như thế một phen nói ra, Mạc Đại Linh chỉ cảm thấy trái tim băng giá, ý cười vừa nảy toàn bộ cũng không còn. Đây là tân tổng tài tiền nhiệm, vội vã truy hỏi cấp dưới sao!

Mạc Đại Linh nhắm mắt lại lắc đầu, đôi mắt bắt đầu như đối với thiên hạ lạnh ý, nàng thất vọng rồi.

Nàng không có trả lời vấn đề của Đường Vấn, cũng không có phản bác, chỉ là mệt mỏi nói câu: "Tùy em a, chị nghĩ sẽ từ chức, vốn dĩ em cũng không cần giữ lại chị để làm một phó tổng..."

Mạc Đại Linh thẳng thắn xoay người ly khai mà cũng nghĩ Đường Vấn sẽ lo lắng, bộ dạng cường thế, bộ dạng làm bộ không thèm để ý, hết thảy coi như hết, ngực nghĩ như vậy lại đau, Đường Vấn vài bước liền xông lên phía trước, kéo lại Mạc Đại Linh đang định mở rộng, cố hết sức, đem nàng ôm vào trong lòng.

Rõ ràng bất quá chỉ là một cái ôm bình thường, thế nhưng cái ôm ôn nhu cùng độ ấm quen thuộc như vậy, làm hai người song song sửng sốt, nhịn không được say mê, hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm, hưởng thụ sự ấm áp thời gian xa cách đã lâu.

Không biết ôm qua bao lâu, Mạc Đại Linh chậm rãi mở miệng nói rằng: "Vì sao dùng loại ngữ khí này nói chuyện với chị..."

"Vợ... Em... Xin lỗi... Là gia gia muốn em nói như vậy..." Không chút do dự bán đứng. (Editor: Giỏi lắm bro..????????)

"Vì sao biết thời gian rời đi không nói rõ cùng chị, vì sao lại làm ra cái loại ảnh chụp làm cho chị sợ, em muốn chị liền đem cổ phần cho em, em nghĩ chị là loại muốn đem tài sản nhà em mưu đoạt đi sao!" Một loạt thanh âm chất vấn đập vào trong lòng Đường Vấn song song cũng đánh vào trái tim Mạc Đại Linh, nàng không biết, hóa ra nàng chính là lưu ý, lưu ý Đường Vấn ở trong lòng mình.

"Không có... Em... Đều không phải em, đều tại gia gia...."

"Vậy em vì sao cái gì cũng không nói với chị, cứ như vậy rời đi, hay trong lòng em chị còn không bằng Dực! Em đối với nàng tất cả đều nói, lại không đối với chị nói, đúng không?!"

"Đều không phải, em vừa nghĩ muốn đến nói cùng chị, em thấy chị cùng Lăng Khê hai người vui vẻ tới công ty, chị còn vì nàng ủy khuất em, em nhất thời sinh khí thì... Thì... Thế nhưng lúc em đi chị cũng không có lo lắng, cũng không có phái người tìm em, chị cũng không quan tâm em..." Cắn răng, Đường Vấn hơi ủy khuất nhìn Mạc Đại Linh.

"Đường Vấn, em cái người ngu ngốc này!" Mạc Đại Linh bên tai Đường Vấn mắng một câu như vậy, một ngụm cắn lấy nàng, khẳng định cái cắn kia là dùng hết công lực, tựa hồ muốn đem oán khí mấy ngày này tất cả đều phát tiết ra.

Thật vất vả đợi được hai đôi môi đỏ mọng bởi vì thiếu dưỡng mà buông ra, Đường Vấn kéo kéo khóe miệng, nhưng vẫn không thể giảm bớt cơn đau, chỉ có thể nước mắt lưng tròng kêu lên: "Đau... Vợ..."

"Ngu ngốc, nói cho chị biết, em nhắn cái đoạn tin gì cho Dực, vì sao nàng muốn cùng em bỏ trốn..."

"Em cùng nàng nói, nếu như chị không cho em đi, em phải ăn nói với chị như thế nào..."

Đường Vấn trả lời nhượng Mạc Đại Linh thập phần thoả mãn, nàng gật đầu, vừa định biểu dương Đường Vấn vài câu, lại đột nhiên nghe được nàng nói: "Vợ!"

"Ân?"

Đường vấn ủy khuất bĩu môi nói rằng: "Gia gia muốn em làm tổng tài Đường thị, quản lý Đường thị, hắn nói nếu như em không đáp ứng, hắn sẽ không đồng ý cho chúng ta cùng một chỗ, còn muốn đem chị rời khỏi em, thế nhưng, em thực sự không muốn làm..."

Mạc Đại Linh nhu liễu nhu tóc quăn của nàng hỏi: "Vì sao?"

Đường Vấn nhãn thần giảo hoạt: "Bởi vì em là....là...Vợ ngố tổng tài a!"

Mạc Đại Linh câu dẫn khóe miệng phóng túng hỏi: "Cho nên thế nào?"

"Cho nên... Vợ, chúng ta bỏ trốn a!"

Vài ngày sau, trong thư phòng Đường gia, lão gia tử nhìn một phong thư trên bàn dở khóc dở cười, lẩm bẩm nói rằng: "Nga... Người khác mỗi ngày đều mong muốn cái sản nghiệp này, các nàng lại ngược lại, mặc kệ buông tay, còn làm cho ta giống như một đại ca giang hồ a, lúc nào mới có người tài năng tới giúp ta đây a...."

Chính Văn Hoàn....

Editor: Mừng quạ cha mẹ ơi, cuối cùng nó cũng hoàn, dự định vẫn còn 4PN nữa, thật ra đáng lý tui định đi chơi về tui mới edit, vì sao cũng lỡ hẹn tặng cho beta chương cuối ngay ngày ẻm đậu đại học, xin lỗi ngươi vì hứa mà không làm được..

Đây là bộ đầu tiên tui edit hoàn, nói thật ra có rất nhiều kỷ niệm với nó và hiển nhiên điều tốt nhất là tui quen được beta, mặc dù 2đứa kẻ bắc người nam, thật ra tui edit bộ này không phải tui muốn edit mà là vì hiểu lầm nho nhỏ khá vui, đó là tui tưởng crush tui thích bộ này nên lúc drop tui đã anh hùng xin được edit, nhưng cũng thật vui vì tui cũng đi tới cuối chặn đường, cảm ơn beta, cảm ơn mấy bạn!!!

À à tiếp tục ủng hộ truyện mới edit của mình nha, love all????????

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện