Vợ Ngố Tổng Tài

Đêm thất tịch! Gả cho ta.


trước sau

81Edit: Sun

Đêm thất tịch, chính là lễ tình nhân của Trung Quốc, là ngày lễ mà đông đảo tình lữ đã lâu chờ mong.

Ngày này, Đường Vấn đợi thật lâu, cũng chuẩn bị thật lâu, chính là vì muốn cùng Mạc Đại Linh có một đêm thất tịch lãng mạn. Thế nhưng là, vấn đề trước mắt chính là, nàng cũng không nuốn thế giới hai người biến thành một nhà du lịch, mang theo một ki-lô-oát bóng đèn lãng mạn. Vì vậy, nàng toát ra một chút chủ ý.

Nhà Đường Kiều

Đường Kiều đối với đêm thất tịch cũng không quá quan tâm, công việc của nàng khá bận rộn, chỉ có thể đẩy nhanh tiến độ một chút, làm thế nào mới có được một đêm thất tịch lãng mạn, chính mình nhìn đống văn chương trước mắt, đột nhiên truyền đến một thanh âm.

"Mẹ, mẹ đã làm xong chưa, con muốn xem phim hoạt hình!" Tạ Ôn Kiều đứng ở hai bên trái phải, trách cứ nhìn mẹ của nàng chiếm máy vi tính lâu như vậy, vẻ mặt không nhịn được lên tiếng.

Đột nhiên điện thoại vang lên, Đường Kiều bất đắc dĩ đối nàng lên tiếng: "Cho con, cho con!"

Đi qua một bên nhận điện thoại di động, bên trong truyền đến thanh âm của Đường Vấn.

"Uy... Đường Kiều, đêm thất tịch ngươi chuẩn bị thế nào rồi, mang theo nữ nhi cùng đi sao?"

"Ai... Không như vậy còn có thể làm sao bây giờ, ta cũng muốn thế giới hai người a!" Đường Kiều liếc mắt nhìn người ngồi ở trước máy vi tính, dáng dấp tiểu đại nhân Tạ Ôn Kiều, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Ta nói, tới ngày đó ngươi đem Ôn Kiều tống khứ qua nhà của chúng ta cùng Tiểu Vũ chơi đùa đi, sau đó chúng ta sẽ có thế giới của hai người, thế nào!"

Con mắt sáng lên, nhớ tới lúc thế giới hai người, Đường Kiều hưng phấn nói rằng "Quyết định như thế! !"

Rốt cục cũng tới đêm thất tịch, người lớn có tính toán của người lớn, tiểu hài tử cũng có kế hoạch của tiểu hài tử.

Hôm qua Đường Vấn nói ngày hôm nay Tạ Ôn Kiều sẽ đến, Đường Vũ liền sớm chờ ở phòng khách, đôi mắt trông mong nhìn cửa lớn, chờ mong tiếng mở cửa vang lên. Cửa bị mở, Đường Vấn vẻ mặt hiền lành nắm tay Tạ Ôn Kiều đi vào: "Ôn Kiều a! Ngày hôm nay ngươi cùng Tiểu Vũ ở nhà chơi nha! Chúng ta đều có việc thật khuya mới có thể trở về!"

Nhu thuận gật đầu, Tạ Ôn Kiều đi đến hướng con người thấy đến nàng thì nhếch môi cười khúc khích. Đường Vấn thấy kế sách thành công, len lén đưa tay lên làm một động tác okay, đóng cửa lại, dùng tốc độ ánh sáng bỏ chạy, thế giới hai người, ta tới đây.

Một cái bật người, Đường Vũ liền đè ở trêи người Tạ Ôn Kiều: "Ôn Kiều, Ôn Kiều, ngươi đã đến rồi!"

Bất đắc dĩ cau mày, Tạ Ôn Kiều vẻ mặt ghét bỏ nói rằng: "Tiểu Vũ nhĩ hảo, nhanh lên một chút xuống khỏi người ta!"

Thanh âm vừa vang lên, Đường Vũ bị ghét bỏ có chút thất lạc, nhảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn sầu não trở về: "Nga..."

Thấy nàng mất hứng, Tạ Ôn Kiều suy nghĩ một chút, cúi đầu quay qua cái miệng nhỏ nhắn của nàng đưa lên một cái thơm môi: "Chụt" thanh âm vang dội, có thể thấy rõ lực đạo rất nặng.

"Hì hì..." Một cái này liền vuốt lên tính tình tiểu Đường Vũ, lại bắt đầu cười khúc khích.

Nhìn thấy người trước mặt đã hồi phục, Tạ Ôn Kiều hăng hái bừng bừng nói rằng: "Tiểu Vũ... Chúng ta đi ra ngoài chơi nha!"

Quay đầu lại, Đường Vũ có chút do dự: "Thế nhưng, mẹ nói muốn chúng ta ở nhà a!"

"Haiz... Các nàng mới không phải có việc đâu! Các nàng là muốn đi đêm lễ thất tịch, ngày đó ta dùng máy vi tính của mẹ ta xem qua rồi, các nàng là chê chúng ta phiền phức, cho nên mới không cho chúng ta đi, không mang theo chúng ta đi ăn tết! Các nàng không mang theo chúng ta đi chơi, chúng ta tự bản thân đi chơi!" Quay đầu qua, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy quỷ dị.

"Thật vậy sao?" Sùng bái nhìn Tạ Ôn Kiều, Đường Vũ trong mắt phiêu đầy ngôi sao nhỏ lấp lánh.

"Ân... Ta đem tiền riêng của mẹ ta đều lấy ra, bản thân chúng ta cùng đi qua đêm lễ thất tịch!" Từ phía sau ba lô gấu nhỏ lấy ra một cái bóp da, bên trong chỉnh tề dày đặt hơn mười trương hồng sắc mao gia gia*, tay nhỏ bé trắng noãn lấy tiền bên trong ra vung lên, rất có một khí chất, tiền mặt trong tay, thiên hạ ta liền có khí thế.

*(hình ảnh trêи tờ tiền của Trung Quốc.)

Nhìn thấy như vậy, Đường Vũ lòng không còn lo lắng, vung lên khuôn mặt nhỏ nhắn hăng hái bừng bừng nói rằng: "Ta cũng đi tìm tiền riêng của mẹ ta, Ôn Kiều chúng ta cùng đi đêm thất tịch a!"

Thương cảm Đường Vấn cùng Đường Kiều, bởi vì các nàng cẩn thận suy nghĩ, không duyên không cớ tổn thất nhiều tiền mặt như vậy, không biết thời gian các nàng biết đến, sẽ có loại cảm tưởng gì..

Hai người nhỏ tuổi thu thập tốt mọi thứ, không có phát hiện quên cái gì liền tay trong tay ra cửa, bắt đầu đêm lễ thất tịch thuộc về các nàng.

Đi ở đường chính, trêи đường nhìn từng đôi tình lữ lui tới, cửa hàng hoa người đến nối liền không dứt, thấy rất nhiều người mua một bó hoa đưa cho người vợ, tâm tư của Ôn Kiều nhà chúng ta cũng động, dắt tay Đường Vũ đi tới một quầy hàng đứng nhìn.

Chủ tiệm thấy hai người xem hoa chính là hai người tiểu cô nương liền không có tâm tư bắt chuyện, chỉ là có lệ nói câu: "Tùy tiện xem."

Không để ý tới thái độ của chủ tiệm, nhìn những đóa hoa mỹ lệ, Tạ Ôn Kiều rơi vào tình cảnh khó xử, hình như cái nào nhìn cũng đẹp, rốt cuộc tặng cho Đường Vũ cái nào đây?

Rơi vào đường cùng nàng chỉ có thể xin giúp đỡ: "Lão bản... Tặng nữ bằng hữu cái gì tốt?"

Lão bản giương mắt nhìn nàng, ngực cho rằng nàng nói nữ bằng hữu chỉ là nữ bằng hữu mà thôi, chỉ vào bên trái một bó đóa hoa bạch sắc nói rằng: "Này là hoa bách hợp a! Tượng trưng thuần khiết, ý hợp tâm đầu."

Theo lời lão bản nhìn lại, Tạ Ôn Kiều liếc mắt liền thích bó hoa đó, khuôn mặt nhỏ nhắn vung lên thoả mãn dáng tươi cười: "Hảo, thật tốt, giúp ta bao lại!"

Kết quả lão bản truyền tới bó hoa, Tạ Ôn Kiều quay đầu nhìn Đường Vũ, hai tay đang cầm hoa đưa tới: "Tiểu Vũ tặng cho ngươi!"

Này có thể nói là lần đầu trong nhân sinh Đường Vũ nhận được một bó hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, đem hoa tiếp nhận, tâm tình kϊƈɦ động, trực tiếp đi tới... Đi tới trước mặt Tạ Ôn Kiều. Một thanh âm vang lên "Chụt", lực đạo to lớn, địa phương vừa bị hôn trực tiếp đỏ lên, một hồi lâu mới giảm xuống.

Đem bó hoa cắm ở ba lô chó nhỏ phía sau lưng, hai người tiếp tục nắm tay đi dạo.

Đối với đêm thất tịch này rốt cuộc muốn làm gì, Đường Vũ chính là rất mê man, nàng lắc đầu quay mặt qua chỗ khác hỏi Tạ Ôn Kiều: "Ôn Kiều, đêm thất tịch muốn làm gì a?"

Kéo tay chống cằm, cúi đầu suy tư một phen: "Ta xem máy vi tính của mẹ ta nói, hình như... Muốn đi ăn bữa cơm dưới ánh nến, còn muốn đi phóng đèn Khổng Minh!"

"Thế nhưng... Hiện tại mới buổi chiều a! Chúng ta phải làm gì?"

"Ngô... Đi dạo, đợi buổi tối đi ăn cơm dưới ánh nến!" Tạ Ôn Kiều gật đầu, ra vẻ đối với quyết định của chính mình rất thoả mãn.

"Được rồi! Chúng ta đây đi chơi đi!"

Đêm thất tịch hôm nay không chỉ là một đêm có thời gian thật tốt để tình nhân tăng thêm tình cảm, chính người yêu muốn cầu hôn cũng là ngày thật tốt. Hai người nhỏ tuổi đi shoping một chút, mua rất nhiều đồ ăn, Đường Vũ cầm trêи tay que cá xiên, ăn đến miệng dính tùm lum. Đi tới trước cửa một cái giáo đường, bên trong tựa hồ
đang ở cử hành hôn lễ, trải thảm hồng, trái phải hai bên trải đầy lẵng hoa, tràng diện rất là mỹ lệ. Loại tình cảnh này đối với nữ nhân giống như trời sinh có lực hấp dẫn, Tạ Ôn Kiều bất giác nắm tay Đường Vũ đi vào bên trong.

"Ai ai... Tiểu bằng hữu, các ngươi là người nhà hay là khách mới? Nếu như đều không phải thì đừng vào trong a, bên trong phải cử hành hôn lễ !" Trước cửa giáo đường đặt một cái bàn, mặt trêи viết lễ cưới, một nữ nhân từ bên trong đi tới ngăn cản các nàng.

"Đều không phải sẽ không có khả năng vào xem sao?" Tạ Ôn Kiều đưa ra khuôn mặt nhỏ nhắn, ra vẻ rất không vui vẻ.

"Không được!"

"Ha... Keo kiệt!"

Nhìn sang hai người đang tranh chấp, Đường Vũ trừng mắt nhìn, tiếp tục cúi đầu tiêu diệt đồ ăn trêи tay. Lưu luyến nhìn thoáng qua cái giáo đường này, Tạ Ôn Kiều vừa định nắm tay Đường Vũ xoay người rời khỏi, lại bị một thanh âm gọi lại.

"Ai ai... Hai vị tiểu bằng hữu, chờ một chút!" Một nữ sinh chạy tới, như là thấy cứu tinh nắm tay các nàng.

"Ngươi làm gì vậy! Buông tay!" Tạ Ôn Kiều dãy dụa, thở phì phì lên tiếng.

"Nga nga... Không có ý tứ rồi, các ngươi không phải muốn đi vào trong chơi sao? Có thể hay không giúp ta một chút!"

"Tiểu Thiên, làm sao vậy?" Nữ nhân canh cửa nghi hoặc hỏi.

"Đêm thất tịch kẹt xe khá nghiêm trọng, hai tiểu cô nương thảy cánh hoa không có cách nào đến, hôn lễ sắp bắt đầu rồi!"

Nghe đến đó, Tạ Ôn Kiều lập tức minh bạch mục đích của nữ nhân này: "Ha... Tiểu Vũ chúng ta đi!"

"Khụ... Tiểu muội muội chớ đi a! Tới giúp tỷ tỷ làm cái này đi! Các ngươi còn chưa xem qua kết hôn, không phải rất muốn đi xem sao a!" Tiểu Thiên tựa như một bà thím đi lừa đảo tiểu hài tử, hình dạng thập phần hèn mọn.

Bị nói có chút tâm động. Tạ Ôn Kiều con ngươi vòng vo chuyển: "Được rồi... Ta giúp ngươi một chút, bất quá ta muốn làm một chuyện, ngươi có đáp ứng hay không, không đáp ứng chúng ta đi!"

"Tùy tiện ngươi muốn làm gì làm... Hiện tại, mau nhanh đi theo ta thay quần áo a!" Không chút do dự đáp ứng, Tiểu Thiên dắt tay các nàng đi vào giáo đường, bởi vì cô dâu chú rễ lập tức sẽ tới.

Đi qua lễ đường bố trí hoa lệ, Tiểu Thiên mang theo các nàng đi tới một cái phòng nhỏ, ném hai kiện áo cưới loại nhỏ cùng lẵng hoa cho hai người, nói rằng: "Nhanh lên một chút mặc vào, hôn lễ lập tức sẽ bắt đầu rồi!"

"Ầm ầm" một tiếng, cửa bị đóng lại, còn lại hai người tiểu bằng hữu ở bên trong, mắt to trừng mắt nhỏ đờ ra, đây là muốn cùng nhau thay quần áo sao!

"Ôn Kiều..." Kéo kéo vạt áo Tạ Ôn Kiều, Đường Vũ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

"Ta thay trước... Ngươi nhắm mắt, không được nhìn!" Thấy Đường Vũ thành thật che con mắt, Tạ Ôn Kiều thoả mãn gật đầu, đem y phục tới. Nàng nào biết đâu rằng, con mắt kia bị tay nhỏ bé che lại chẳng bao lâu lộ ra một cái khe, chuyên chú nhìn.

Thật vất vả chờ hai người thay đổi y phục chuẩn bị mọi thứ thật tốt mở cửa, bên ngoài Tiểu Thiên bộ dạng gấp gáp hô to, dắt tay các nàng cuồn cuộn đi tới trước cửa lớn.

"Tèn ten ten ten..." khúc quân hành hôn lễ vừa vặn vang lên, một chiếc xe hoa đã đậu trước cửa rồi.

Tiểu Thiên ngồi chồm hổm, nhỏ giọng đối với các nàng nói rằng: "Nhanh đi thảy hoa!"

So với một cái OK thủ thế, Tạ Ôn Kiều dắt tay Đường Vũ bắt đầu đi thảy lên cánh hoa, hai người phía sau lưng một đôi cánh, hai tiểu cô nương đầu đội vòng hoa vừa ra liền hấp dẫn chú ý của tân khách. Phấn hồng cánh hoa theo gió bay lả tả, cuối cùng rơi xuống trêи mặt đất.

Một đôi giày cao gót màu đen từ bên trong xe bước ra, bên trong xe đi ra một người mặc áo cưới bạch sắc, nữ tử vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, sắc mặt hơi phiếm hồng, nghĩ đến là bởi vì kϊƈɦ động đi, một đôi giày cao gót màu đen vừa chạm xuống đất, một người mặc áo cưới hắc sắc, nữ nhân khí tràng cường đại đi ra, dắt bạch sắc áo cưới nữ tử, một đen một trắng đạp thảm hồng, theo cánh hoa bay lả tả đi vào giáo đường. (beta: Ui cha cha là 2 cô dâu..)

Cha sứ đã chờ ở giá chữ thập, đợi hai vị con người mới bước vào. Đi tới trong cùng, Tạ Ôn Kiều cùng Đường Vũ theo chỉ thị của Tiểu Thiên, đứng ở hai bên trái phải hai người, lúc này mới để hai vị kia nhìn thấy rõ các nàng.

Bạch sắc áo cưới nữ tử nhất thời sửng sốt, gọi ra tên các nàng: "Tiểu Vũ! Ôn Kiều!"

Đường Vũ kinh ngạc bưng kín mặt, cùng Tạ Ôn Kiều liếc nhau, ngực song song nghĩ đến, tiêu rồi.

"Khụ khụ... Tống Miêu tiểu thư, ngươi nguyện ý lấy Viên Vi tiểu thư làm vợ sao?" Cha sứ lên tiếng, chuyện chính tính trước chuyện khác để qua một bên nha.

"Ta nguyện ý!"

"Viên Vi tiểu thư, ngươi nguyện ý lấy Tống Miêu tiểu thư làm vợ sao?"

"Ta nguyện ý!"

"Chúc mừng hai vị, kết làm vợ... Ngạch... Cộng kết liên tâm, răng long đầu bạc a!"

Các tân khách ba ba cố vỗ tay, hai vị tân nương bắt đầu ném hoa, không biết là cố ý hay là ý trời, bó hoa như thế nào vừa mới rơi xuống, liền rơi vào trong tay Tạ Ôn Kiều.

Nhìn bó hoa trong tay, Tạ Ôn Kiều nhớ tới kế hoạch của mình, chậm rãi đi về phía Đường Vũ, nhìn chằm chằm nàng, nói rằng: "Tiểu Vũ... Sau này lớn lên nguyện ý gả cho ta không?"

Này rốt cuộc là cầu hôn sao? Bị bất thình lình hỏi lại càng hoảng sợ, Đường Vũ cả người đều ngây dại, mất nửa ngày mới phản ứng, lắp bắp nói rằng: "Ta... Ta nguyện ý!"

"Hì hì... Chụt!" Kết thúc, chạy đến lưỡng đôi thê thê chúc phúc, phụ huynh hai nhà nổi lên răn dạy một phen. Thương cảm cái ʍôиɠ của hai vị tiểu bằng hữu, không biết có thể hay không nở hoa đây?

Quay lại ngày đó thời điểm Tạ Ôn Kiều tìm tòi đêm thất tịch, nơi văn bản cuối cùng có viết, chuyện lãng mạn nhất đêm thất tịch--cầu hôn.

(beta: 18 tủi không bằng đứa nhóc 4 tủi.. TT)

-Hoàn-

Editor: Beta lão công ngươi có nguyện ý gả cho ta!!!

Chỉ là giỡn thui mà...hahaha

Vậy là end thật rồi..

Beta: Lão bà à ngươi vất vả rồi..❤️

Cảm tạ mọi người rất rất nhiều. Mãi iu

--------TOÀN VĂN HOÀN--------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện