Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Tiểu Hoa Miêu Có Đói Bụng Không


trước sau

Mặc Sơ thấy ba người bọn họ đã lăn hết vào lòng Quyền Đế Sâm, cái giường này cũng sập rồi!

Cô cười ha ha: "Trời ơi, hai đứa con, quả thực chính là muốn lật trời mà! Giường đã bị các con chơi sập rồi!"

Mặc Hàm lăn vào trong lòng Quyền Đế Sâm vẫn đang thở hổn hển: "Sơ Sơ, đây rõ ràng là chất lượng của bọn họ không tốt, may mà nó sập lúc chúng ta ngủ, nếu mà là bệnh nhân nặng ngủ ở đây rồi sập, thì sẽ xảy sự cố chữa bệnh đấy!"

Mặc Hi trêu cô bé: "Khẳng định là tối nay em đã ăn nhiều thêm một bát cơm ở nhà chú Cố, nặng quá nên đè sập giường rồi!"

Nói đến đây, Mặc Hàm chợt nói: "Daddy, con nghĩ tuy chú Cố nấu ăn ngon, nhưng so với daddy thì vẫn kém hơn một chút!"

Quyền Đế Sâm hiểu, ý của công chúa nhỏ là muốn anh đích thân xuống bếp đây mà.

Có kỳ mẫu ắt có kỳ nữ, bán manh làm nũng thể hiện chút tâm tư nhỏ, giống nhau không lọt.

"Sáng mai daddy nấu cơm!" Quyền Đế Sâm nở nụ cười, công chúa nhỏ muốn ăn, tất nhiên là anh chắn chắn xuống bếp rồi!

"Còn em nữa!" Mặc Sơ lập tức giơ tay, sau khi cô đã ăn cơm mà Quyền Đế Sâm nấu, cô cảm thấy anh là đầu bếp số một trên đời!

Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú mà không nói gì, Mặc Hi đã nói trước rồi: "Sơ Sơ, Hàm Hàm, hai người ngược đãi daddy! Bây giờ người ta là người bị thương đấy!"

Lúng túng quá quẫn bách quá! Mặc Sơ vội nói: "Đợi daddy khỏi hẳn rồi nói tiếp nhé!"

Cô đứng dậy khỏi lòng anh, sau đó cũng kéo hai đứa trẻ Mặc Hi và Mặc Hàm dậy, sau khi hai đứa trẻ đứng ở một bên, cô vươn tay ra đỡ Quyền Đế Sâm.

"Đế Sâm, dù sao thì giờ giường cũng đã sập rồi, có thể là ý trời bảo chúng ta về bệnh viện nhà anh đó!" Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Chi bằng bây giờ chúng ta qua đó luôn đi!"

"Được!" Quyền Đế Sâm gọi điện cho Lục Vũ Trạch, Lục Vũ Trạch đi vào ngay.

Lục Vũ Trạch và những nhân viên y tá bác sĩ khác đỡ Quyền Đế Sâm lên cáng, Mặc Sơ dắt tay con, đi bên cạnh.

Cố Mộc Thành nhìn thấy bọn họ rời đi, trong lòng nghĩ cuối cùng đã tiễn được tôn đại phật này đi rồi!

Sau khi cả nhà Quyền Đế Sâm rời đi, nhân viên y tá bác sĩ và nhân viên vệ sinh cùng tới phòng bệnh kiểm kê dọn dẹp, sau đó có người đã mở bàn nghị luận sôi nổi.

"Trời ơi, tổng giám đốc Quyền thật mạnh mẽ, anh ấy và bà Quyền ở bệnh viện cũng làm sập giường rồi..."

"Đúng thế, tôi thấy bà Quyền gầy như vậy, làm sao chịu nổi..."

"Các cô đang nói lung tung cái gì đấy, hai đứa con của người cũng ở cùng, sao hai vợ chồng có thể làm trước mặt con được..."

Nhưng mà, chỗ nào cũng không thiếu người hóng hớt, tin này vừa ra, đều là tự động sàng lọc rồi tiếp tục truyền đi khá mạnh mẽ, vì thế ở bệnh viện công lập này, liền đồn câu chuyện rằng, tổng giám đốc Quyền và bà Quyền sinh lực mạnh mẽ thế nào, làm sập cả giường rồi.

Bệnh viện tư nhân Quyền Thị.

Sau khi cả nhà Quyền Đế Sâm chuyển sang đây, Lục Vũ Trạch lập tức sắp xếp phòng bệnh VIP cao quý nhất, giống như phòng tổng thống trong bệnh viện, để cho cả nhà bọn họ ở đây.

Lúc xuống xe, hai đứa trẻ đã ngủ hết rồi.

Đêm đã khuya.

Khi Mặc Sơ định bế hai đứa trẻ xuống, Quyền Đế Sâm nói: "Em đưa các con về nhà ngủ đi!"

Mặc Sơ lại nhìn anh chăm chú: "Đế Sâm, anh mới là nhà của chúng em!"

Anh ở đâu, chúng em liền ở đó.

Trong lòng Quyền Đế Sâm như có thủy triều dâng trào, anh không phải là một người dễ xúc động, tình cảm càng kìm nén, một khi bắn ngược lại, thì sẽ bắn ra rất cao.

Con, vợ, đều là trách nhiệm của người đàn ông.

Anh với bọn họ, là một ngọn núi lớn sừng sững, khi núi lớn bảo vệ bọn họ thì chưa bao giờ yêu cầu báo đáp.

Quyền Đế Sâm gật đầu: "Thu xếp ổn thỏa cho các con rồi em qua phòng anh!"

Mặc Sơ thầm oán một chút, sao anh biết là cô không định qua cơ chứ?

Trời ơi, phải nói người đàn ông này
tinh tế? Hay là nói anh thật sự có thể nhìn rõ tâm tư của một người hả?

Lục Vũ Trạch đã đẩy băng ca của Quyền Đế Sâm vào trong phòng bệnh của anh.

Mặc Sơ bế Mặc Hàm, một y tá nam khác bế Mặc Hi, cùng đi vào phòng của các con.

Mặc Sơ thu xếp ổn thỏa cho hai đứa bé xong, cô đắt chăn lên, tắt đèn, đóng cửa lại, đi đến phòng bệnh của Quyền Đế Sâm.

Nhân viên chăm sóc và chữa bệnh đều đã đi ra hết rồi, trong phòng chỉ có một mình anh.

Mặc Sơ đi vào, đóng cửa lại, cô đi đến bên cạnh anh.

Cô bị các con giày vò hơn nửa đêm, vừa mệt vừa buồn ngủ, anh ngủ cạnh anh, chẳng mấy chốc đã tiến vào mộng đẹp.

Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa má cô, có lẽ là cô cảm thấy hơi ngứa, thế là hừ hừ hai tiếng như tiểu trư, sau đó lại ngủ say.

Sáng sớm hôm sau.

Khi Mặc Sơ còn chưa tỉnh ngủ thì Mặc Hi và Mặc Hàm đã chạy sang rồi.

"Con heo nhỏ lười biếng, mau dậy nào, ánh mặt trời chiếu đến mông rồi!" Mặc Hi hô lên bên tai cô.

Mặc Sơ nghĩ thầm, chân phơi nắng cô cũng không muốn dậy.

Mặc Hàm cười nói: "Bữa sáng mà Daddy nấu đang ở trên bàn! Sáng nay có bánh chẻo tôm trong suốt..."

Mặc Sơ lập tức trở mình bò dậy: "Thật sao?"

Hình như cô đã ngửi thấy mùi phòng bếp có mùi bay vào, mà Quyền Đế Sâm ở bên cạnh, cũng không biết là dậy lúc nào.

Anh là một người nói lời giữ lời, anh nói gì thì sẽ làm cái đấy.

Nhưng mà, vết thương ở chân anh nghiêm trọng đến thế, sao anh còn nấu bữa sáng được!

Mặc Sơ cũng chưa có rửa mặt đã chạy thẳng vào phòng bếp: "Đế Sâm, anh..."

Cô còn chưa nói xong, Quyền Đế Sâm đã bưng món bánh chẻo tôm vừa hấp ra, vỏ mỏng nhân nhiều, vỏ ở bên ngoài đều lóng lánh trong suốt, bên trong lớp vỏ toàn là thịt tôm, rõ ràng có thể thấy được!

Bánh chẻo tôm như này, không chỉ là ngửi mùi, màu sắc hình dạng cũng là loại một!

Mặc Sơ thật sự không tưởng tượng nổi, đôi bàn tay to chuyên làm việc lớn, thế mà lại biết nấu đồ ăn tinh xảo như này.

Mặc Hàm đã chảy nước miếng rồi, cô bé nhận bán chẻo tôm trên tay bố.

"Cẩn thận nóng!" Quyền Đế Sâm bê đến bên cạnh bàn: "Hi Hi, Hàm Hàm, đi ăn thôi!"

Quyền Đế Sâm nói xong thì lại đi vào phòng bếp, Mặc Sơ cũng đi vào theo: "Đế Sâm, đợi sức khỏe anh tốt rồi làm sau đi!"

Trên tay Quyền Đế Sâm dính một ít bột mỳ, anh bôi một chút lên má cô: "Mèo nhỏ, em có đói bụng không?"

"Đói..." Mặc Sơ kéo dài âm cuối, cô cũng ham ăn.

Khi Quyền Đế Sâm dùng đũa gắp một miếng đút cho cô ăn, đột nhiên ở cửa đã truyền đến một tiếng: "Anh cả, tôi cũng đói!"

Tối qua, Quyền Đế Đình đã chuyển về bệnh viện Quyền Thị rồi, sáng sớm anh ta đã nghe nói bọn họ cũng đang ở đây, thế là anh lập tức tới vô giúp vui!

Lúc này, Quyền Đế Đình ngồi trên xe lăn, anh ta tự đẩy xe lăn vào.

Mặc Sơ nhìn anh ta, anh đã bị thương và phải ngồi trên xe lăn, Quyền Đế Sâm cũng bị thương, người ta còn đứng lên nấu bữa sáng kia kìa.

Da mặt của Quyền Đế Đình này cũng dày thật đấy, anh ta còn không biết xấu hổ mà muốn ăn bữa sáng cùng bọn họ.

"Mặc Mặc, chào buổi sáng!" Quyền Đế Đình mỉm cười chào cô.

Mặc Sơ thở dài bất đắc dĩ, cô nhìn sang Quyền Đế Sâm đang đứng bên cạnh cô: "Em đi đánh răng rửa mặt trước đây, lát nữa em ra ăn!"

Lúc Mặc Sơ đi đánh răng rửa mặt, Quyền Đế Sâm lại lạnh lùng vô tình nói: "Ra ngoài! Không có bữa sáng cho cậu ăn!"

Truyện convert hay : Sử Thượng Mạnh Nhất Luyện Khí Kỳ

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện