Úc Lạc Hàn thấy việc đầu tiên Mặc Sơ làm là gọi điện cho Quyền Đế Sâm, ánh mắt của anh ta hơi tối lại, trong lòng cô mãi cũng chỉ có một người đàn ông đó thôi nhỉ!
Người của công ty bảo hiểm đã tới chụp ảnh, cảnh sát giao thông hỏi bọn họ vài câu hỏi.
Bởi vì không có thương vong về người, cảnh sát giao thông cũng chỉ hỏi qua loa vài câu.
“Ba người lấy bằng lái xe và đăng ký xe ra đây.
” Cảnh sát giao thông là một chàng trai rất trẻ.
Trong ba chiếc xe, chiếc bị hư hại nặng nhất là chiếc xe của Long Yên.
Long Yên nói trước: “Tôi là người bị hại, xe của anh ta đâm vào xe tôi, nên tôi mới tông vào xe đằng trước.
”
Long Yên là kẻ xấu cáo trạng trước, rõ ràng cô ta mới là gây sự hành hung.
Chỉ có điều, Úc Lạc Hàn và Mặc Sơ đều biết tính cách của cô ta, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Úc Lạc Hàn thấy Mặc Sơ cũng không có bị thương, anh ta không muốn dây dưa tiếp với Long Yên thêm nữa, anh ta nói: “Công ty bảo hiểm sẽ giải quyết chuyện bồi thường!”
Mặc Sơ không biết tại sao Úc Lạc Hàn lại làm như này?
Anh ta thật lòng cứu cô? Hay là hai người đang diễn kịch, một người đóng vai tốt, một người đóng vai xấu? Khiến cô buông lỏng cảnh giác, rồi lại rơi vào bẫy của cô ta?
Mặc kệ vì sao bọn họ làm vậy, Mặc Sơ nói: “Hai người bàn bạc bồi thường là được, xe của tôi, tôi tự sửa!”
Nói cách khác, cô không muốn có thêm bất kỳ dây dưa gì với bọn họ nữa.
Cô biết, Quyền Đế Sâm đang đối phó nhà họ Mộ, nhà họ Mộ có nền móng rất vững chắc, cộng thêm Mộ Thế Trung đã có chuẩn bị, Quyền Đế Sâm cũng sẽ bận rộn.
Mặc Sơ cũng biết, Thiên Tàn đường đang đối phó Quyền Đế Sâm, cô không muốn bụng Quyền Đế Sâm bị thương, anh là người đàn ông mà cô yêu nhất!
Tất nhiên là Úc Lạc Hàn nhìn ra suy nghĩ trong lòng Mặc Sơ, nhưng mà, anh ta không có giải thích.
Anh ta gật đầu: “Được!”
Long Yên vứt xe, cô ta nói với Úc Lạc Hàn: “Sửa xong thì hãng tìm tôi!”
Cô ta nói xong liền đi.
Cảnh sát giao thông nói: “Anh Úc, anh và công ty bảo hiểm giải quyết hai chiếc xe này à?”
“Đúng!” Úc Lạc Hàn thản nhiên nói.
Lúc này, Quyền Đế Sâm đến!
Cho dù cuộc họp ngày hôm nay có quan trọng đi chăng nữa, thì đối với Quyền Đế Sâm mà nói, Mặc Sơ mới là quan trọng nhất.
Anh bước nhanh tới bên cạnh cô, anh cúi đầu nhìn cô chăm chú: “Em có bị thương không?”
“Em không sao!” Mặc Sơ ngẩng đầu nhìn anh, cô không hề biết là anh đang họp cuộc họp rất quan trọng.
Một người phụ nữ yêu đến sâu đậm, thì sẽ không kìm được có sự ỷ lại vào một người đàn ông.
Quyền Đế Sâm vươn tay ra, ôm cô vào lòng, anh ấn đầu cô vào trước ngực mình, nhìn hiện trường vụ tai nạn xe cộ, rồi lại nhìn thấy Úc Lạc Hàn, Quyền Đế Sâm đại khái đã hiểu ra vài phần.
Úc Lạc Hàn và người của công ty bảo hiểm cùng rời đi.
Quyền Đế Sâm nắm tay Mặc Sơ, rồi đi lên xe.
“Chưa diệt trừ được Long Yên này, thì cô ta chính là một tai họa!” Sắc mặt của Quyền Đế Sâm trầm xuống.
Mặc Sơ dựa đầu vào vai anh: “Anh cứ lo việc của anh trước đi, người mà Long Yên nhằm vào là em, cô ta cũng chỉ có mấy trò cỏn con như này thôi, không làm ra được trò trống gì đâu!”
Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô: “Anh sẽ nhổ tận gốc Thiên Tàn đường!”
Mặc Sơ gật đầu.
…
Long Yên không đâm được Mặc Sơ, cô ta lập tức quay về khách sạn.
Cô ta nghĩ chắc hẳn Trần Phù và Dịch Tang đã ngủ với nhau rồi!
Cô ta cũng không còn cách nào khác, mới bỏ thuốc mẹ mình!
Ai bảo Dịch Tang ích kỷ như vậy, không chịu giúp cô ta cơ chứ?
Cho nên, Long Yên đành phải đưa ra hạ sách này.
Khi Long Yên đứng ngoài cửa phòng của mẹ, cô ta không có nghe thấy tiếng nhấp nhô ở trong phòng, cô ta hơi bực mình.
Phải biết rằng, cô ta đã bỏ một lượng thuốc không ít.
Cô ta giả vờ lo lắng rồi gõ cửa phòng: “Chú Trần, mẹ cháu thế nào rồi?”
Long Yên không biết Trần Phù ở lúc này thô bạo cỡ nào!
Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Dịch Tang xinh đẹp và mất hồn như thế này, nhưng ông ta lại không thể chiếm lấy bà ta!
Anh ta nhìn người huynh đệ mãi mãi mềm nhũn của mình, đó là lần trước sau khi bị Quyền Đế Sâm bắn, thần kinh bị tổn thương, ông ta vĩnh viễn không thể cứng được nữa!
Vì vậy, ông ta hận Quyền Đế Sâm biết bao!
Ông ta chỉ có thể nhìn, nhưng không hưởng thụ được!
Nói theo kiểu cổ đại, ông ta chính là một thái giám!
Vĩnh viễn không hưởng thụ được cảm thụ của đàn ông!
Trần Phù mở cửa ra, Long Yên trông thấy mẹ đã ngủ, cô ta vội vàng hỏi: “Chú Trần, mẹ cháu sao rồi à?”
“Bà ấy trúng thuốc, chuyện này là sao?” Vẻ mặt Trần Phù u ám.
“Cháu cũng không biết…” Long Yên lắc đầu, cô ta giả vờ bày ra vẻ mặt lo lắng và đáng thương: “Trên đường đi bà ấy có uống nước, sau đó thì… không biết là ai đang hại bọn cháu… chú Trần, cháu sợ lắm, chú phải làm chủ cho mẹ con cháu!”
Trần Phù gật đầu: “Chúng ta về thôi!”
“Vâng!” Long Yên gật đầu.
Trần Phù duỗi tay ra ôm lấy Dịch Tang đang quấn chăn, ông ta bế bà ta lên rồi theo thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe.
Ba người cùng đi về Thiên Tàn đường.
Buổi tối, Dịch Tang mới tỉnh lại, bà ta tỉnh lại rồi nhìn thấy vẫn là nơi quen thuộc, bà ta vội vàng ngồi dậy, khi chiếc chăn tuột xuống, bà ta nhìn thấy mình…
Trên người bà ta toàn là vết hôn của đàn ông, dấu hôn trải khắp.
Đương nhiên, điều mà bà ta không biết là, Trần Phù chưa hề xâm phạm bà ta, ông ta cũng chỉ nhào vào thôi, nhưng lại thật sự không làm được.
“Sao lại như thế này?” Dịch Tang nhớ ra, bà ta chỉ từng uống nước mà Long Yên đưa, trời ơi, bà ta đã bị con gái ruột bán đứng!
Trong lúc nhất thời, bà ta tức quá, bà ta cầm kéo lên định chết luôn cho xong!
Lúc này, Trần Phù đi vào, ông ta giật lại cái kéo trên tay bà ta: “A Tang, bà đang làm cái gì vậy?”
“Tôi…” Dịch Tang bật khóc: “Ông lo cho tôi làm cái gì?”
Bà ta có nỗi khỏ mà không thể nói ra, bởi vì sao bà ta có thể nói cho Trần Phù biết rằng, chuyện này là Long Yên làm?
Trần Phù tưởng là bà ta không muốn sống cùng ông ta, ông ta trầm giọng quát: “Đời này, bà sống là người của tôi, chết là ma của tôi!”
Dịch Tang thấy sự việc đã thành ra thế này rồi, bà ta vẫn lắc đầu: “Ông để cho tôi chết đi đi!”
“Bất kể là ai bỏ thuốc, tôi cũng