Lúc Vạn Hương nói chuyện với Mặc Sơ, suýt nữa thì bà ta muốn quỳ xuống.
Mặc Sơ vội vàng đỡ Vạn Hương dậy: “Bà Mộ, bà bình tĩnh trước đã, được không?”
“Bà Quyền, tôi biết cô là một người tốt! Cầu xin cô hãy giúp tôi nhé!” Vạn Hương khóc lóc nói: “Cô là người duy nghĩ mà tôi nghĩ tới rồi! Ngạn Hạo không phải đứa biết kinh doanh! Dật Phong lại không ở nhà, tôi cũng không biết có thể tìm ai…”
“Tôi về hỏi ý của tổng giám đốc Quyền trước nhé!” Mặc Sơ cầm một tờ khăn giấy rồi đưa cho Vạn Hương lau nước mắt: “Bà đi về chăm sóc ông Mộ trước đi, sau đó tôi sẽ gọi điện cho bà!”
“Cảm ơn, bà Quyền!” Vạn Hương cảm kích không thôi.
Mặc Sơ nhìn Vạn Hương coi Quyền Đế Sâm như cây cỏ cứu mạng cuối cùng, trong lòng cô cũng rất buồn.
Phải biết rằng, Quyền Đế Sâm sẽ nghĩ như thế nào đây?
Bên trong câu lạc bộ.
Quyền Đế Sâm và Cố Trạch Dã đang uống rượu.
Cố Trạch Dã nâng chén: “Đế Sâm, chúc mừng, tin tức chuẩn, Mộ Thế Trung đã nhập viện hôn mê không tỉnh!”
“Đó là kết cục ông ta đáng phải nhận!” Quyền Đế Sâm cạn ly với Cố Trạch Dã!
Hiện giờ nhà họ Mộ chỉ còn lại đứa con trai và người mẹ, muốn xoay người, vô cùng khó khăn.
“Phải rồi, cậu thì sao?” Quyền Đế Sâm hỏi anh ta.
Cố Trạch Dã đặt ly rượu xuống: “Tôi chờ lúc Vãn Vãn đi làm rồi nói!”
Quyền Đế Sâm vỗ vai anh ta, tỏ ý cố lên!
Buổi tối, hai người ai về nhà nấy.
Hôm nay Cố Trạch Dã vui, anh ta về nhà liền bế Cố Thiên Du lên.
“Anh, anh uống rượu à?” Cố Vãn Vãn đi tới bên cạnh anh ta.
Cố Trạch Dã gật đầu: “Em vẫn chưa ngủ à? Em có uống canh không?”
Cố Vãn Vãn ngượng ngùng: “Em đã qua tháng ở cữ rồi, không uống nữa! Anh nhìn lưng em này, thêm một vòng thịt rồi!”
Cố Trạch Dã nhìn qua, nhìn thấy cô ấy mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, tôn lên đường cong lung linh.
Có lúc, càng kìm nén khát vọng trong lòng, khát vọng của anh ta liền nổi lên càng nhanh.
Anh ta im lặng, cảm nhận được trong cơ thể có thứ gì đó muốn phá xác mà ra.
Anh ta đặt Cố Thiên Du xuống, sau đó đi về phòng của anh ta.
Cố Vãn Vãn thấy anh ta không nói gì: “Làm gì vậy? Giận rồi sao?”
Cố Trạch Dã đi vào phòng tắm, anh ta nhìn cơ thể mình, mỗi một chỗ đều đang gào thét, anh ta muốn cô!
Anh ta muốn Cố Vãn Vãn!
Anh ta là một người đàn ông giữ mình trong sạch, từ trước tới nay không cần người phụ nữ khác tới thỏa mãn nhu cầu s1nh lý của mình!
Cho nên, cách duy nhất anh ta có thể giải quyết, chỉ có tay của mình…
Cố Vãn Vãn ở trong phòng mình nghĩ một lúc, cô ấy rất ít khi thấy Cố Trạch Dã như thế, có phải anh ta đã tức giận rồi không?
Bởi vì cô ấy không muốn uống canh bồi bổ sao?
Vì thế Cố Vãn Vãn đã đi tới phòng của Cố Trạch Dã, trong phòng ngủ không có người, cô ấy đi tới trước cửa phòng tắm của anh ta.
Cửa phòng tắm đang đóng!
Khi cô ấy đang định gõ cửa, thì nghe thấy tiếng rên của người đàn ông…
Cố Vãn Vãn ngẩn người, cô ấy tương anh trai bị thương ở chỗ nào đó rồi!
Khi cô ấy đang định gọi anh ta, đột nhiên lại là tiếng đàn ông thở d ốc và gầm nhẹ!
Cố Vãn Vãn đi du học về, ở nước ngoài cô ấy đã tiếp xúc nhiều hơn, nghe bọn họ nói cũng nhiều.
Cô ấy lập tức hiểu ra, anh trai đang “Phá máy bay”?
Cố Vãn Vãn bất giác đỏ mặt!
Cô ấy không có ở lại, vội vàng đi về phòng của mình.
Cô ấy thầm nghĩ, chắc chắn là anh trai bận rộn việc của cô ấy, không có thời gian yêu đương, đến cả một người bạn gái cũng không có!
Cho nên, cô ấy không thể cứ chiếm đoạt thời gian của Cố Trạch Dã tiếp được nữa.
Cố Vãn Vãn lập tức gửi tin nhắn cho Mặc Sơ: “Ngủ chưa?”
Mặc Sơ đang chờ Quyền Đế Sâm về nhà, cô đọc được tin nhắn, thế là trả lời lại Cố Vãn Vãn: “Chưa!”
Cố Vãn Vãn: “Tôi muốn tìm một cô bạn gái cho anh trai, cậu giúp tôi đăng ký thành viên ở công ty các cậu rồi chọn một người!”
Mặc Sơ: “Có yêu cầu gì?”
Cố Vãn Vãn: “Người phải dịu dàng săn sóc, gia thế gia cảnh đều không cần suy nghĩ lắm, nhất định phải đối xử tốt với anh trai tớ, phải yêu anh trai tớ là được!”
Mặc Sơ: “Được! Ngày mai tới công ty tôi tìm ngay.
”
Lúc này, Quyền Đế Sâm cũng về rồi.
Sau khi tắm xong, anh nằm bên cạnh Mặc Sơ.
“Em vẫn chưa ngủ à?” Quyền Đế Sâm ôm cô vào lòng.
Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: “Hôm nay bà Mộ đã tìm em!”
Cô nói thật với Quyền Đế Sâm, bởi vì chuyện này, cô cũng không giúp được!"
Quyền Đế Sâm cũng hiểu ra: “Bà ta nói như nào?”
“Bà ấy nói, lúc Mộ Thế Trung hôn mê, ông ta luôn gọi tên anh, có khả năng ý là chỉ có anh mới cứu được nhà họ Mộ!” Mặc Sơ nhìn anh chăm chú.
“Được thôi!” Quyền Đế Sâm đồng ý.
Mặc Sơ ngẩn người: “Đế Sâm…”
Quyền Đế Sâm vươn tay ra vuốt tóc cô: “Thật ra anh không muốn em tham gia vào, Sơ Nhi, em có hiểu không?”
“Em đã từ chối bà Mộ rồi!” Mặc Sơ vội vàng nói: “Suýt thì bà ấy quỳ xuống cầu xin em…”
“Anh biết rồi!” Quyền Đế Sâm nói: “Ngày mai anh hẹn bà ấy nói chuyện!”
Mặc Sơ nhìn anh chăm chú, muốn nói lại thôi.
“Em nói đi!” Quyền Đế Sâm nhìn cô.
Mặc Sơ nhẹ giọng nói: “Đế Sâm, em biết nhà họ Quyền và nhà họ Mộ là kẻ thù không đội trời chung, Mộ Thế Trung ngã là được rồi, được không? Mẹ con bọn họ thì thôi, có được không?”
“Em đang lo anh đồng ý với bà Mộ, trái lại ra tay với mẹ con bọn họ à?” Quyền Đế Sâm giải thích hoàn chỉnh ý của câu nói này.
Mặc Sơ cắn môi: “Em biết, Mộ Thế Trung đáng phải có kết cục như thế này, nhưng mà anh cũng là một người tốt, anh sẽ không làm gì mẹ con bọn họ chứ?”
Quyền Đế Sâm lại thấp giọng cười: “Sơ Nhi, anh không phải người tốt!”
Sắc mặt của Mặc Sơ hơi tái, cô cũng chưa nói gì ngay.
Cô không thể nói giúp gì cho mẹ con Vạn Hương, cô là vợ của Quyền Đế Sâm, lẽ ra cô phải đứng về phía anh.
“Trêu em đấy!” Quyền Đế Sâm vỗ mặt cô: “Không đổ lỗi lên người nhà, anh hiểu đạo lý này!”
“Anh dọa em rồi đấy!” Mặc Sơ vươn tay ra ôm cổ anh.
Quyền Đế Sâm vuốt tóc cô: “Ngủ đi!”
Sáng hôm sau.
Quyền Đế Sâm tới công