người của nhà họ Quyền, bởi vì Mộ Thế Trung biết là có cừu oán, nhưng Vạn Hương thì không biết.
“Được! Chị Hương, tôi đồng ý với chị, chị tốt với tôi, tôi ghi nhớ trong lòng.
” Mặc Sơ chỉ vào ngực mình.
Lúc này, Vạn Hương mới gật đầu, bà ta bấm số gọi cho Mộ Thế Trung: “Thế Trung, lúc tôi mua hàng ở siêu thị, siêu thị xảy ra chuyện người đông kệ hàng đổ, chân tôi cũng gãy rồi.
”
Mặc dù trước đó Mộ Thế Trung từng cãi nhau với Vạn Hương mấy lần, hôm nay sau khi mọi chuyện ở công ty đều đã kết thúc, tâm trạng của ông ta cũng đã tốt lên.
“Bà đang ở bệnh viện nào, tôi tới ngay!” Mộ Thế Trung hỏi bà ta.
Sau khi Vạn Hương báo tên của bệnh viện, Mộ Thế Trung vội vàng chạy tới.
Ông ta vừa thấy đây là bệnh viện của Quyền Đế Sâm thì ông ta không cho phép Vạn Hương làm phẫu thuật ở đây nữa.
“Chúng ta chuyển viện!” Mộ Thế Trung nói.
Lục Vũ Trạch liếc ông ta một cái: “Tùy ông!”
Anh ta là bác sĩ, anh ta có y đức, anh ta sẽ chữa trị thật tốt cho Vạn Hương, nếu Mộ Thế Trung khăng khăng đòi chuyển viện, anh ta cũng sẽ không ngăn cản.
Mộ Thế Trung gọi cho bệnh viện khác, sau khi chuyển Vạn Hương đi, Lục Vũ Trạch nói với Mặc Sơ đang ở trong phòng làm việc: “Phu nhân, bọn họ đã đi rồi!”
Mặc Sơ gật đầu: “Tùy bọn họ thôi!”
Cố Thiên Du ở trong lòng cô cũng bắt đầu động đậy cái miệng nhỏ, Mặc Sơ vươn tay ra xoa đầu của Cố Thiên Du: “Đói rồi nhỉ! Đi thôi, về nhà ăn sữa thôi!”
Trước khi cô đi, cô nói với Lục Vũ Trạch: “Nếu có thông tin chữa trị của bà Mộ, nói với tôi một tiếng, được không?”
“Được!” Lục Vũ Trạch đồng ý với cô.
Mộ Thế Trung chuyển Vạn Hương tới bệnh viện chỉnh hình tốt nhất thành phố S, sau khi cho Vạn Hương làm phẫu thuật xong, ông ta xem đồng hồ, đã là buổi tối rồi, sắp đến giờ ăn cơm với đám Chu Thừa Vận rồi.
“A Hương…” Mộ Thế Trung thấy bà ta đã tỉnh: “Sao bà không cẩn thận gì vậy? Để người giúp việc đi mua đồ là được rồi!”
Vạn Hương tỉnh lại nhìn thấy ông ta: “Người giúp việc cũng ăn tết, một số đã về rồi, còn nữa một số người đã đến kỳ hợp hợp đồng, tôi cho bọn họ đi rồi!”
Bởi vì công ty Mộ Thị rơi vào trạng thái lỗ vốn, bà ta cũng không muốn có nhiều người giúp việc như vậy.
Mộ Thế Trung có thể cảm nhận được tình yêu thương nồng đậm của bà ta, ông ta nắm tay Vạn Hương: “Bây giờ đã ổn rồi, việc kinh doanh của Mộ Thị sẽ đi vào quỹ đạo! Bà đừng lo!”
Khi hai người đang nói chuyện, hai anh em Mộ Dật Phong và Mộ Ngạn Hạo cũng đã tới.
“Dì Hương…” Mộ Dật Phong chào bà ta.
“Mẹ…” Mộ Ngạn Hạo nhìn thấy chân bà ta đã bó thạch cao cố định trên giá: “Chắc chắn là rất đau! Con đã nghỉ đông rồi, hàng ngày con sẽ tới chăm sóc mẹ!”
Vạn Hương nhìn cả nhà bốn người đã tập trung lại, mặc dù bà ta đau người, nhưng trái tim lại ngọt ngào: “Mẹ không sao, các con phải làm gì thì cứ làm cái nấy đi!”
Mộ Dật Phong nói: “Bố, bảy giờ tối anh Chu mời ăn cơm.
”
“Mau đi đi!” Vạn Hương giục bọn họ: “Công ty quan trọng hơn, tôi không sao!”
Mộ Thế Trung gật đầu: “Ăn cơm xong, tôi tới thăm bà!”
Ba bố con đi ra khỏi bệnh viện, rồi cùng đi tới khách sạn ăn cơm.
…
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Mặc Sơ hâm nóng sữa rồi cho em bé uống, Trương Vân nhận lấy: “Bà chủ, ông chủ tốt với Thiên Du thật đấy, mỗi tối đều sẽ tới xem cô bé.
”
Có thể không tốt sao? Trong lòng Mặc Sơ hơi chua sót, dù sao thì cũng là con gái ruột của anh mà!
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt!
Mặc Sơ ngồi trên sô pha, nhìn cảnh hoàng hôn tứ hợp, cô cũng không biết Vạn Hương thế nào rồi.
Khi cô đang nghĩ về chuyện này, Vạn Hương đã gửi tin nhắn tới: “Đừng lo, phẫu thuật rất thành công, tôi sẽ khỏe lại nhanh thôi.
”
Trong lòng Mặc Sơ vừa ngọt vừa chua sót, thế giới của đàn ông, tràn ngập thù hận và chiến tranh, phụ nữ thì lại có một loại cảm giác bất lực.
Cô nhắn lại một tin: “Chị Hương, chị dưỡng thương cho khỏe, tôi rảnh tôi sẽ tới thăm chị!”
Cô vừa bỏ điện thoại xuống, thì Quyền Đế Sâm quay về.
“Ngày mai anh có còn phải đi làm không?” Mặc Sơ hỏi anh.
Quyền Đế Sâm lắc đầu: “Ngày mai không đi làm, tối nay có tiệc xã giao! Có thể anh sẽ về muộn một chút.
”
“Em chuẩn bị quần áo cho anh!” Mặc Sơ ngồi dậy.
“Không cần!” Quyền Đế Sâm đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô: “Mặc comle đi làm bình thường…”
Anh còn chưa nói xong, anh đã nhìn thấy trên tay cô có vết thương mới: “Này là sao?”
Mặc Sơ nói: “Hôm nay em đưa Thiên Du đi mua đồ ở siêu thị, quá đông người nên đã xảy ra việc sập kệ hàng…”
Quyền Đế Sâm biết chuyện này, nhưng anh không ngờ Mặc Sơ cũng ở hiện trường, anh vươn tay ra ôm cô vào lòng: “Sơ Nhi…”
“Em không sao!” Mặc Sơ ngẩng đầu lên nhìn anh: “May mà có chị Hương đẩy em ra, nhưng chị ấy lại bị thương, chân bị gãy, vừa làm xong phẫu thuật ở bệnh viện!”
Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô: “Chị Hương mà em nói? Là bà Mộ hiện tại?”
“Đúng thế!” Mặc Sơ nhanh chóng gật đầu.
Hai mắt của Quyền Đế Sâm trở nên sâu thẳm, anh vươn tay ra, nắm chặt lấy tay cô: “Đi, đi lên tầng, anh bôi thuốc cho em!”
“Không phải anh có buổi xã giao à?” Mặc Sơ đi lên tầng cùng anh.
“Đi muộn một lúc cũng không sao.
” Quyền Đế Sâm kéo cô lên tầng hai, anh lấy một số thuốc bôi dự phòng bình thường rồi bôi lên tay cho cô.
Anh nhìn cơ thể cô: “Có bị thương chỗ khác không?”
Mặc Sơ hơi đỏ mặt: “Nếu chỗ khác trên người mà có, thì buổi tối về bôi tiếp!”
Quyền Đế Sâm cúi đầu hôn lên môi cô: “Sơ Nhi, giờ phút này anh chỉ muốn bôi thuốc cho em, anh cũng không muốn đi nữa!”
“Sao có thể như thế được cơ chứ!” Mặc Sơ thấp giọng cười: “Lấy đại sự làm trọng! Tối em chờ anh về!”
Quyền Đế Sâm lại không kìm được hôn lên môi cô rồi mới đi khỏi vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Dương Tử lái xe đi về phía khách sạn.
Anh nói với Dương Tử: “Anh đi điều tra chuyện đổ kệ hàng ở siêu thị, với cả điều tra thêm về Vạn Hương, từ xuất thân đến bối cảnh, không bỏ sót chữ nào cho tôi!”
Quyền Đế Sâm không phải là người đơn thuần, Vạn Hương nhanh nhẹn cứu Mặc Sơ như vậy, Mặc Sơ đã nợ ân tình,