Đang suy nghĩ, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người, cô ngẩng đầu lên, Hoắc Hử đứng
thẳng tắp trước mặt cô.
Vừa rồi anh có khoác áo ngoài, bây giờ cởi ra rồi, chỉ mặc một chiếc áo len màu trắng, khí chất sạch sẽ thanh nhã.
Khương Khuynh Tâm nhìn có chút thất thần, người đàn ông này thật sự ba trăm sáu mươi độ đều không có góc chết, cho dù mặc cái gì cũng có loại phong cách chụp áp phích.
Ánh mắt người phụ nữ đối diện ngẩn ra, từ nhỏ Hoắc Hử đã quen rồi, có điều xảy ra ngoài ý muốn chính là anh không cảm thấy
phản cảm với ánh mắt của Khương Khuynh Tâm, ngược lại, tâm trạng còn cảm thấy rất tốt: “Tôi chỉ bảo cô mua chút nguyên liệu, sao cô lại mua nhiều như vậy?”
Khương Khuynh Tâm nhất thời nhớ đến tính cách khiêm tốn của nhà anh, vội vàng giải thích: “Tôi chỉ là nghĩ mấy ngày nay anh và Phạn Phạn không được ăn ngon, cho nên mới mua nhiều một chút…”
Hoắc Hử đưa tay lên ngắt lời cô, nhíu mày: “Tôi ăn rất ngon.
Là Phạn Phạn kén ăn, đừng lôi tôi
vào, tôi không kén ăn.”
Khương Khuynh Tâm: Anh
chắc chắn chứ?
Làm ơn, anh có thể thu lại dáng vẻ ứa nước miếng khi nhìn nguyên liệu được không? “Đúng, Phạn Phạn không được ăn ngon.”
Vì để cho người ta thể diện, Khương Khuynh Tâm gật đầu, giải thích bằng giọng điệu cảm thông: “Tôi mua đều là một số nhu yếu phẩm cần thiết, sữa chua, sữa tươi, hoa quả, đều là mỗi thứ nhất định phải ăn hàng
ngày mới có đủ chất dinh dưỡng.
Anh đừng thấy bây giờ sức khỏe của anh tốt, nhưng mỗi ngày đều vất vả làm việc như vậy, thậm chí có lúc còn phải ra ngoài uống rượu xã giao, cho nên về nhà phải chú ý đến thân thể, ăn uống hợp lý.”
Hoắc Hử nghe thấy vậy thì ngẩn ra, trong mắt lóe lên tia phức tạp.
Lúc trước rất ít người thật sự quan tâm đến thói quen ăn uống của anh, người khác chỉ để ý đến việc anh có thể đem lại lợi ích cho nhà họ Hoắc, để ý xem anh có đạt được yêu cầu của nhà họ Hoắc
Khương Khuynh Tâm tiếp tục nói: “Còn có một số gia vị mà tôi cần dùng trong món ăn.
Tôi còn mua mì,