Chính tay anh cứu cô, anh còn về thăm lại ngôi nhà cũ đó, nơi đó u ám không ánh đèn, đừng nói đến phụ nữ, thậm chí có là đàn ông bị nhốt ba ngày trong đó cũng sẽ bị ám ảnh.
Thấy anh im lặng, Khương Khuynh Tâm vội vàng hứa, “Tôi thề, tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh.
”
“Tốt nhất là nhớ rõ lời cô nói đấy.
” Hoắc Hử mặt không cảm xúc đi về giường mình.
Khương Khuynh Tâm thấy anh đồng ý, liền đến cạnh giường của anh trải chăn lên sàn.
HoắcHử đề phòng một chút, sau đó không đó thấy cô không giờ trò gì, liền ngủ luôn.
Chỉ không biết ngủ được bao lâu, liền bị tiếng khóc của phụ nữ đánh thức.
“Mở cửa…cứu tôi với mở cửa…lạnh quá…tối quá…tôi sợ lắm.
”
Hoắc Hử ngồi dậy, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, hắn mơ hồ nhìn thấy cô gái trên mặt đất cuộn thành hình tròn, lấy hai tay che tai, thân thể run rẩy kịch liệt.
“Khương Khuynh Tâm, mau tỉnh dậy đi, cô gặp ác mộng rồi.
” Hoắc Hử xuống giường gỡ hai tay của cô.
Nhưng Khương Khuynh Tâm đã hoàn toàn chìm trong cơn ác mộng, rùng mình vì sợ hãi, khuôn
mặt nhỏ bé của cô dần trở nên tái nhựt, mặt cắt không còn chút máu.
Hoắc Hử không còn cách nào khác, đành phải ôm cô vào trong ngực, vỗ nhẹ vai cô, nhẹ giọng an ủi.
“Đừng sợ, không sao nữa rồi…”
Giọng nói của người đàn ông này giống như một liều thuốc an thần, khiến cơ thể căng thẳng của cô dần dần trở nên mềm mại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dán chặt lên vòm ngực rắn chắc của
anh, mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai và hai má cô, đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh cảm thấy thật tội nghiệp, trên người cô còn có mùi hương thoang thoảng