Hoắc Hử đứng dậy, chỉ cần nhìn thấy cô là những hình ảnh khó chịu của anh tối qua lại hiện lên trong đầu, khiến anh vô cùng nhục nhã.
“Khương Khuynh Tâm, đời này của tôi hối hận nhất chính là đã kết hôn với cô, lúc đầu cô bị nhốt ờ nhà cũ tôi không nên đến cứu
Mặt Khương Khuynh Tâm trắng bệch, nhưng cô cũng có thể hiểu được, nếu đổi lại là cô thì cô cũng sẽ tức giận.
“Xin lỗi…thật sự rất xin lỗi…sau này tôi nhất định không làm như vậy nữa.
”
“Sau này?” Hoắc Hử dùng lực giữ cằm cô, “Cô nghĩ ra chúng ta còn có sau này sao? Giờ tôi nhìn cô thêm một chút liền thấy buồn nôn, loại người dâng đến tận cửa như cô, đến lòng tự trong cũng không có, dơ bẩn như gái đứng
đường vậy!”
Ngữ điệu lạnh lẽo của anh ta như là thuốc độc vậy, mắt Khương Khuynh Tâm dần nhòe đi.
Cô đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc, rốt cuộc cô đã làm gì vậy hả!
“Cô khóc cái gì chứ, đừng nghĩ rằng khóc thì tôi sẽ mềm lòng.
”Hoắc Hử nhìn cô khóc mà phát cáu, “Cô nghe cho rõ đây, từ giờ tôi không muốn ăn đồ ăn cô nấu nữa, cũng đừng có xuất hiện trước mặt tôi, sau này càng không được bước vào phòng tôi
nửa bước, tôi nhìn thấy liền ngán đến tận cổ!”
Anh lạnh lùng nói xong thì liền trực tiếp rời khỏi nhà.
Khương Khuynh Tâm ngồi trên đất, trái tim lạnh lẽo, cũng rất mệt mỏi.
Cô cảm thấy Hoắc Hử chính là một bức tường thành không thể phá vỡ.
Cô không khiến bức tường lung lay chút nào, ngược lại còn khiến anh ghét cô triệt