Bố Nặc thấy thế thì lấy một hòm thuốc nhỏ từ dưới quầy thu ngân đưa cho Nặc Kỳ Anh rồi dặn dò: "Trên núi có nhiều rắn, con phải cẩn thận một chút nghe không."
"Dạ con biết rồi, con đi lên núi hái thuốc đây." Nặc Kỳ Anh nhận lấy hòm thuốc mà bố cô đưa rồi đặt nó vào cái giỏ trúc sau lưng. Cô mở cửa sau rồi bước lên con đường nhỏ giữa ruộng mà đi thẳng lên núi.
Mấy ngày cô về nhà thì ngày nào cô cũng lên núi hái thuốc giúp mẹ Nặc. Hái xong núi này thì đi núi khác, hơn nữa chúng còn rất sâu.
Trong núi không ồn ào phồn hoa bằng thành phố lớn nhưng ngược lại có thảm thực vật tươi tốt và trong lành. Nặc Kỳ Anh ngôi xổm dưới một cây cây cao rồi vừa hái thuốc dưới lớp cây khô và cỏ xanh vừa nghe tiếng chim chóc kêu nhưng lại không thấy bóng con chim nào cả.
Hôm nay Nặc Kỳ Anh khá là may mắn, cô hái được linh chỉ và nhân sâm. Trong lúc vô thức cô đã đi sâu vào trong núi, những cây đại thụ che trời, có suối nhỏ chạy chậm.
Tuy bây giờ là ngày hè chói chang nhưng nơi này lại rất mát mẻ. Nặc Kỳ Anh vừa hái được một cây cỏ Bán Hạ. Trong lúc tình cờ cô ngẩng đầu thì thấy được trong bụi cỏ có mấy đóa hoa màu tím đậm rất xinh đẹp. Nhìn từ xa khá là giống Ngu Mỹ Nhân, rất xinh đẹp. Con gái thích hoa là thiên tính, Nặc Kỳ Anh cũng không phải là ngoại lệ.
Nếu hoa đó đã đẹp như thế thì cô muốn bứt cả rễ vê để trồng trong bồn hoa. Khi Nặc Kỳ Anh đi qua xem thì mới sợ tới nỗi trắng bệch cả mặt.
Đây không phải là Ngu Mỹ Nhân mà là hoa Thuốc Phiện! Hoa Thuốc Phiện là giống từ ngoài nhập vào, ở chỗ này không có trong thiên nhiên. Vậy tại sao trong rừng núi sâu thẳm như thế này lại có hoa Thuốc Phiện chứ? Nặc Kỳ Anh nhíu mày rồi suy nghĩ, cô tách rời mấy cọng Thuốc Phiện này ra sau đó bỏ vào trong giỏ thuốc và dùng những thảo dược khác che lại. Nặc Kỳ Anh đi theo con đường núi ngoän nghèo không thành hình này rồi đi thẳng tới đỉnh núi. Cô đứng trên một khối đá ta rồi ngắm nhìn về phương xa.
Nơi này trùng trùng điệp điệp, mây mù lượn lờ, đẹp như tiên cảnh. Nặc Kỳ Anh nhìn xuống dưới thì phát hiện mảnh đất giữa những chân núi có một cánh đồng hoa đủ màu, nào là đỏ, hồng, cam, vàng...
Rất rõ ràng cánh đồng hoa đó không phải là tự nhiên mà có! Những hoa đó đều là hoa Thuốc Phiện ư? Đến cùng là ai giấu diếm trồng hoa Thuốc Phiện trong vùng núi sâu thẳm này chứ? Đột nhiên Nặc Kỳ Anh hiểu ra được điều gì đó, cô quay người chạy. Tốc độ xuống núi nhanh hơn tốc độ lên núi nhiều.
Nặc Kỳ Anh mới chạy tới giữa sườn núi thì nghe được một tiếng hét "A" không biết từ đâu ra. Đó là tiếng của một người đàn ông. Nặc Kỳ Anh nhíu mày, cô vô thức trốn vào một lùm cây. "Xoạt...."
"Con rắn này chết chưa?" "Không biết! Anh mau leo lên lưng tôi đi, tôi công anh xuống núi tìm bác sĩ khám." Nặc Kỳ Anh nghe thấy giọng nói này thì cảm thấy rất quen thuộc. "Không... tôi không động đậy được, chân đau quá." Lại là giọng nói của một người đàn ông khác. Ánh mắt của Nặc Kỳ Anh hơi trâm xuống, cô lần theo tiếng nói của hai người đàn ông mà tìm tới chỗ họ. Dưới một gốc cây to cách cô không tới mười mét có hai người đàn ông đang mặc đồ dân tộc.
Nặc Kỳ Anh thấy chân của một người trong đó còn có hai lỗ