Đồng Kỳ Anh lang thang hơn một tiếng đồng hồ ngoài cổng sân bay, vậy mà trong suốt một tiếng này chỉ nhìn thấy những khuôn mặt xa lạ.
Mắt thấy sắp mười hai giờ rồi vậy mà bên tai bỗng truyên đến tiếng còi xe cứu thương inh tai.
Vừa nghe thấy âm thanh này, trái tim Đồng Kỳ Anh như muốn lơ lửng trong không trung vậy, nhìn theo hướng tiếng còi xe thì nhìn thấy một chiếc xe cứu thương đang dừng lại bên đường, hai chân cô dường như không còn nghe lời chính mình nữa, không tự chủ được mà lao về hướng chiếc xe cứu thương ấy.
Lúc tới gần nhìn cô mới phát hiện ra, chẳng qua chỉ là có bệnh nhân đi máy bay để chuyển viện, xe cứu thương chuyên dụng tới đưa đi mà thôi. Đồng Kỳ Anh cảm thấy trong lòng thật mệt mỏi, sau hết lần này tới lần khác phải thất vọng, cô mới chậm rãi hiểu ra, móc điện thoại gọi cho Phó Quân Bác.
Nhưng điện thoại của Phó Quân Bác vẫn cứ không liên lạc được.
Lúc này, dòng người đi lại ở sân bay ít dần. Đồng Kỳ Anh vẫn lang thang ở ngoài cống sân bay, vẫn thỉnh thoảng