Xong hôm nay Đồng Kỳ Anh còn gặp được Tô Hoài Lan có vẻ bề ngoài giống mình như đúc, thậm chí cô ta còn xinh đẹp hơn cả Đồng Kỳ Anh.
Khi nhìn thấy cô ta, cuối cùng tất cả những nghi vấn bao nhiêu lâu nay của Đồng Kỳ Anh cuối cùng cũng được giải đáp.
Đồng Kỳ Anh đỡ Tô Hoài Lan đứng dậy khỏi mặt đất, ôn hoà nói: "Hoài Lan, cậu yên tâm, tôi sẽ không phá hỏng hạnh phúc của cậu đâu."
"Kỳ Anh...Cảm ơn cậu đã tha thứ cho tôi vì...Cướp đi tất cả những thứ thuộc về cậu..."
Tô Hoài Lan tỏ vẻ vô cùng cảm động, hai mắt rưng rưng như sắp khóc.
Đồng Kỳ Anh lại bất đắc dĩ cười cười: "Cũng không tính là cậu cướp.Thực ra thì tôi cũng không cân."
Nếu như cô thật sự quan tâm đến chiếc khuyên tai bằng ngọc kia, há có thể tiện tay ném đi được? Cô biết chiếc khuyên tai đó có giá trị không nhỏ, đồng thời cũng biết lai lịch của Phó Quân Tiêu cũng không phải dạng vừa.
Ngay từ đầu cô đã chọn không cần, bây giờ bị Tô Hoài Lan nhặt được, cô không có lý do gì để trách cứ cô ta cả.
"Vậy...Cậu thật sự không quan tâm chút nào sao? Cậu cả Phó dù gì cũng là người thừa kế của tập đoàn Phó Thị, gia tài bạc triệu, có quyền có thế mà!"
Tô Hoài Lan thăm dò.
Đồng Kỳ Anh cười nhạt một tiếng đáp: "Không quan tâm"
"Kỳ Anh, có phải cậu hối hận rồi không?"
Tô Hoài Lan thấy Đồng Kỳ Anh lạnh nhạt như thế, nhưng vẫn hơi lo lắng.
Đồng Kỳ Anh lấy lại tỉnh thân, nhìn Tô Hoài Lan, nhếch miệng cười một tiếng: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không