"Ừm, em có nghe thấy tiếng mưa rơi.Chỉ có điều ở bên chỗ em, bầu trời lại rất nhiều sao."
Giờ phút này, Đồng Kỳ Anh đang cầm điện thoại, tựa người bên cửa sổ, ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao.
"Kỳ Anh"
"Vâng?"
"Nếu như anh có làm gì có lỗi với em.Anh hi vọng em có thể bao dung cho anh, tha thứ cho anh, đừng hận anh"
Phó Quân Bác thành khẩn nói, vì anh ấy vừa mới...
Một lời khó nói hết...
Hối hận...
Nhưng anh ấy biết, thế gian này không có thuốc hối hận.
"Giữa hai vợ chồng, vốn chính là nên bao dung lẫn nhau mà!"
Đồng Kỳ Anh híp mắt cười một tiếng.
Đồng Kỳ Anh hoàn toàn không hề suy nghĩ thêm về ý tứ sâu xa hơn trong lời nói của Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác lại trầm tư, một lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói: "Đã muộn lắm rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon"
"Vâng, anh ngủ ngon."
Đồng Kỳ Anh dịu dàng ân cần nói, hơi dừng