“Vậy cậu..."
"Hoài Lan, mẹ đem bữa trưa và trà chiều tới cho con này."
Bà Lãnh chưa thấy người đã thấy tiếng, cắt ngang lời muốn nói của Tô Hoài Lan.
Đồng Kỳ Anh và Tô Hoài Lan nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy ở cửa phòng sách bên kia, bà Lãnh dẫn theo một cô người hầu bưng bốn đĩa bánh ngọt và một bình trà có bốn ly trà đi vào.
"Thầy cũng cực khổ rồi, cùng uống trà chiều với nhau đi!"
Bà Lãnh mỉm cười nói.
Thầy dạy kèm vô cùng khách sáo nói cảm ơn: "Cảm ơn bà đã tiếp đãi nhiệt tình "
Lúc này Đồng Kỳ Anh và Tô Hoài Lan cũng đứng dậy, đi ra ngôi ở chỗ cái bàn tròn.
Mặc dù bà Lãnh vô cùng thích Tô Hoài Lan hơn một chút, nhưng ăn uống may mặc cũng không phân biệt với Đồng Kỳ Anh cô.
Đồng Kỳ Anh nhìn ra được bà Lãnh cũng không phải một người tuyệt tình, đối với Phó Quân Bác thế nào thì cũng đối với cô như thế.
Bà Lãnh thấy Đồng Kỳ Anh yên lặng ăn bánh ngọt, lắm mồm nói một câu: "Mấy hôm nay Quân Bác cũng không về trang trại thăm cô.
Cho dù có bận bịu đến mức nào, một người đàn ông