Quy tắc là thứ chết chỉ có con người là còn sống.
Anh không muốn bởi vì quy tắc mà phá vỡ tình cảm giữa hai anh em bọn họ.
Sau khi Phó Quân Tiêu nói chuyện với ông cụ Phó xong, lúc từ trong sân của ông cụ Phó đi ra, vừa mới bước đến vườn riêng của biệt thự đã nhìn thấy căn phòng Kỳ Anh sáng đèn.
Kỳ Anh đã không ở trong biệt thự của nhà họ Phó mấy ngày nay rồi, khu vườn giống như là lãnh cung, tiêu điều, lạnh lẽo, vô cùng thê lương, cỏ dại mọc um tùm.
Có thể hiểu được, sau đó, Tô Hoài Lan cũng chẳng hề đến nơi này nữa.
Nhưng giờ phút này, Phó Quân Tiêu lại thấy trong phòng của Kỳ Anh sáng đèn, anh như bị ma xui quỷ khiến, hai chân không nghe theo sự sai bảo mà bước về phía căn phòng kia.
Phó Quân Tiêu đi tới cửa, lễ phép định gõ cửa.
"Cửa không có khóa, mời vào."
Bên trong nhà truyên đến âm thanh của Kỳ Anh.
Cả người Phó Quân Tiêu ngẩn ra, vung tay lên, liên trực tiếp đẩy cửa ra.
Hai cánh cửa bị đẩy ra theo không khí, tạo ra một luông gió nhè nhẹ, cả một mùi hương thơm tho tràn vào trong không khí mà không thể dùng từ ngữ nào để miêu tả