Người đàn ông kia ngẩng đầu lên nhìn Nặc Kỳ Anh một chút rồi cười nói: "Nếu như cô hát rất hay thì tất nhiên là có thể rồi. Nặc Kỳ Anh lại cảm thấy ngại ngùng, mặt cô đỏ tới tận mang tai.
Cô cầm điện thoại lên rồi nhấn chức năng ghi âm. Nặc Kỳ Anh ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện thì lại nghĩ tới người đàn ông tối hôm đó... Đến cùng có phải là một người không? Nặc Kỳ Anh không biết nữa. Cô cảm thấy đúng là một người bởi vì gương mặt quá giống, cảm thấy không phải là bởi vì tính cách của hai người hoàn toàn khác biệt.
Người đàn ông tối đó, mặc dù sau này cô còn gặp anh hai lân nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng anh là một người trong nóng ngoài lạnh. Môi lần anh xuất hiện đều sẽ không kịp chờ đợi mà cưỡng hôn cô. Mà người đàn ông trước mặt thì ấm áp, nho nhã.
Bởi vì khi nhìn vào người đàn ông có gương mặt đẹp trai tới ngút trời ở đối diện thì Nặc Kỳ Anh sẽ suy nghĩ lung tung nên cô trực tiếp nhắm mắt lại rồi bắt đầu hát: "Nói, có gì mà không thể nói, sợ cái gì, tin rằng tôi sẽ không khóc, tôi sẽ không đau buồn.
Sai là ai sai, ai còn có thể nói được rõ ràng, còn chẳng bằng xem như tôi sai. Làm đi, có cái gì mà không dám làm chứ. Sợ cái gì, tin rằng tôi sẽ không quan tâm, cho dù anh có đi..." Nặc Kỳ Anh hát xong thì gửi ngay cho Diệp Đán Chu.
Cô hi vọng rằng lời hát của mình có thể mang tới một chút an ủi cho người bạn thân ở phương xa. Đúng lúc này có tiếng vỗ tay bốp bốp vang lên. Nặc Kỳ Anh nhìn qua thì thấy người đàn ông đó đã bỏ tay xuống, anh ta mỉm cười rôi khen một câu: "Cô hát rất hay."
"Cảm ơn anh." Nặc Kỳ Anh nghe vậy thì rất vui vẻ, cô nở một nụ cười thật tươi. Anh ta lại nói tiếp: "Cô có thế hát thêm một bài nữa không?" "Anh muốn nghe bài nào?”
"Tùy cô thôi." "Được rồi." Nặc Kỳ Anh mở một nụ cười sau đó mở danh sách nhạc trong điện thoại ra để tìm lời bài hát.
Cô chọn một bài khá là vui vẻ: "Đêm hè yên Tĩnh, trên bầu trời kia là những đốm sao lấp lánh. Trong đầu có chút nhớ nhung, nhớ gương mặt của anh. Em có thể giả vờ nhưng không nhìn thấy, cũng có thể lén lút nhớ về.
Cho tới khi em sờ tới gương mặt ấm áp của anh, ve sầu cũng ngủ, ngủ yên, trong lòng em, một đêm hè yên tĩnh..." Người đàn ông nghe, anh ta nằm xuống ghế sô pha, hai tay thì giao nhau rôi đặt ở dưới đầu. Anh ta hơi nhếch miệng mà nhäm mắt lại, tưởng thức trong im lặng. Không thể không thừa nhận rằng giọng hát của cô gái này rất hay, như một viên kẹo ngọt mà không ngắn.
Nặc Kỳ Anh hát xong thì mới phát hiện người đàn ông nằm ghế đối diện đã thiếp đi tự lúc nào. Nhiệt độ trong toa xe có hơi thấp nên Nặc Kỳ Anh đi qua rôi cầm lấy tấm chăn trên giường mà đắp cho anh ta. Tướng ngủ của người đàn ông này rất đẹp, gương mặt trắng nõn trơn bóng, lông mày rậm mà theo hình.
Mũi cao môi mỏng, không kiêu căng mà lại cao quý và nho nhã.
Nặc Kỳ Anh nhìn người đàn ông nho nhã trước mặt mà không khỏi nở nụ cười. Cảm giác được người khác giúp đỡ ngay lúc mình khó khăn nhất đúng là rất tốt. Sáng sớm hôn sau, đoàn tàu đã sắp tới thành phố Thuận Canh. Phó Quân Bác ngủ một giấc tới khi tự nhiên tỉnh, mới phát hiện là trên người mình được đắp một lớp chăn mỏng. Anh ta nhìn về phía giường đối diện trong vô thức.
Cô gái đó nằm nghiêng ngủ rất ngon. Chắc hẳn là tối qua cô bé ấy đã đắp chăn cho mình rồi. Phó Quân Bác thầm nghĩ rồi nở một nụ cười.