Nhìn thấy sự nhiệt tình của mọi người, Đồng Kỳ Anh đột nhiên cảm thấy thế giới này thật biến hóa và lòng người dễ thay đổi, thật đúng với câu “ở trong chăn mới biết chăn có rận”.
Trước kia, khi cô chỉ là một sinh viên thực tập chưa ra trường, bơ vơ không chỗ nương tựa, đi đến đâu cũng bị người ta đánh giá thấp hơn một bậc, tiền lương không cao nhưng lại phải làm việc vất vả nhất.
Hôm nay, cô vẫn là một thực tập sinh chưa ra trường, nhưng vì thân phận là em gái của sếp lớn mà ai ai cũng đều yêu mến cô, tiên lương thì cao mà công việc lại nhàn nhã.
Tuy nhiên, cô không hề cảm thấy hài lòng với tình trạng hiện nay.
Đồng Kỳ Anh không muốn chỉ vẻn vẹn dừng lại ở công việc xem xét các bản vẽ thiết kế, mà cô còn muốn tự mình thiết kế, vì thế cô đã chủ động nói ra ý nguyện của mình với trưởng phòng.
Cô muốn dùng thực lực của bản thân để thuyết phục lòng tin của mọi người.
So với phòng thiết kế của công ty Địa Trí, tất cả công việc ở phòng thiết kế của tập đoàn Phó thị tương đối nhẹ nhàng hơn, bởi vì bản phác thảo thiết kế nháp đều được hoàn thiện bởi các nhà thiết kế ở phòng thiết kế của công ty Địa Trí, còn bản phác thảo thiết kế cuối cùng thì được hoàn thiện tại trụ sở chính.
Trưởng phòng là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, dáng vẻ rất từng trải, trên chiếc mũi khoằm có đeo một cặp mắt kiếng gọng bạc, ông ấy mặc âu phục, thắt cà vạt đỏ thắm và đi giày da, y phục thật sự rất chỉnh tề.
Đồng Kỳ Anh đứng trước bàn làm việc của trưởng phòng, vẻ mặt của cô rất nghiêm túc khiến cho vị trưởng phòng này phải nhìn cô bằng một cặp mắt khác.
“Vậy trong thời gian ba ngày, cô có thể hoàn chỉnh xong bản phác thảo thiết kế nháp này không?” Trưởng phòng dùng tay đẩy mắt kiếng trên mũi lên, tiện tay rút ra một tập từ đống tài liệu chất cao như núi ở bên phải và đưa về phía Đồng Kỳ Anh.
Hai tay của Đồng Kỳ Anh cầm lấy tập tài liệu, nhoẻn miệng cười và gật đầu thay cho lời đồng ý.
“Vậy cô đi làm việc đi!” Trưởng phòng cũng lịch sự gật đầu một cái.
Đồng Kỳ Anh khẽ gật đầu, câm tập tài liệu và vui vẻ trở về bàn làm việc.
Cô mở túi hồ sơ lấy ra bản thiết kế nháp, nhìn vào đó và không khỏi mỉm cười.
Quả nhiên đúng với dự đoán của Đồng Kỳ Anh, bản thiết kế nháp mà trưởng phòng giao cho cô không hề khó một tí nào cả.
Đột nhiên, Đồng Kỳ Anh nghĩ đến phó phòng thiết kế công ty Địa Trí, Tôn Lệ Á.
Còn nhớ lúc đầu, phó phòng Tôn Lệ Á vừa bắt đầu đã gây khó dễ cho cô rồi...
Thôi bỏ đi...
Mặc dù trong lòng Đồng Kỳ Anh rất buồn, nhưng bây giờ “sau cơn mưa trời lại sáng”, cô phải làm tốt những việc trước mắt mới được.
Buổi trưa, tiếng chuông tan sở trong văn phòng đúng giờ vang lên.
Khi Đồng Kỳ Anh nghe thấy tiếng chuông đó, cô suýt chút nữa tưởng là mình đang ngồi trong phòng học trung học phổ thông.
Khi cô ngẩng đầu lên từ máy vi tính, từng người đồng nghiệp trong cùng văn phòng làm việc lần lượt đứng dậy, đi đến cửa cổng chính và quẹt thẻ chấm công tan sở.
Ngôi đối diện với bàn làm việc của Đồng Kỳ Anh là cô bạn đồng nghiệp tên là Tề Như Vân.
Lúc này, Như Vân đứng lên khỏi bàn làm việc của mình, nhìn Kỳ Anh và hỏi: “Kỳ Anh à, cô về nhà ăn trưa, hay cùng đi ăn với chúng tôi ở phòng ăn nhân viên tầng dưới vậy?” Khi đó Đồng Kỳ Anh mới chú ý tới cô ấy, gác lại công việc, Đồng Kỳ Anh nhìn Tề Như Vân và nhoẻn miệng cười: "Đi ăn cơm với các cô."
"Vậy thì đi thôi!” Tề Như Vân cười nói.
Khi Như Vân cười, hai con mắt của cô ấy giống như là hai vâng trăng lưỡi liềm cong cong và đáng yêu, vừa khiến người khác rung động, vừa để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng họ.
Đồng Kỳ Anh lập tức nhớ ngay dáng vẻ của Tề Như Vân, theo bản năng liếc nhìn thẻ nhân viên trên ngực cô ấy, mới biết được cô ấy tên là "Tề Như Vân.
Sau khi hai người trò chuyện qua lại, Đồng Kỳ Anh liên thay đổi cách xưng hô và gọi Tề Như Vân là "chị Vân” Bởi vì Tề Như Vân lớn hơn Đồng Kỳ Anh năm tuổi, năm nay cô ấy đã hai mươi ba tuổi nhựng chỉ mới làm việc ở phòng thiết kế được một năm.
Tề Như Vân vẫn còn độc thân, cô ấy chưa có bạn trai, vì vậy người nhà cô ấy cứ liên tục làm mai một người đàn ông cho cô ấy, nhưng Như Vân không thích anh ta.
Đồng Kỳ Anh đi theo Tề Như Vân và các đồng nghiệp nữ khác trong phòng thiết kế dùng cơm trưa, bọn họ ngôi vào một chiếc bàn tròn lớn.
Mọi người vừa ăn uống, vừa buôn chuyện tán gẫu, nói chuyện trên trời dưới đất, không có chủ đề nào mà họ không nói đến.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy không thể chen lời vào được, đành phải im lặng ăn cơm, lắng lặng nghe bọn họ cười nói vui vẻ.
Vốn dĩ chủ đề này sẽ không nhằm vào cô, nhưng không biết ai là người khơi mào chủ động hỏi Đồng Kỳ Anh về Phó Quân Tiêu.
"Kỳ Anh à, anh trai của cô, tức là sếp lớn Phó của chúng ta, anh ấy đã có bạn gái chưa?"
"Sếp lớn Phó bình thường thích làm gì vậy?"
“Nhà của sếp lớn Phó ở đâu thế?"
"Mẹ của sếp lớn Phó có dễ tính không?” Còn rất nhiều, rất nhiều nữa câu hỏi nữa...
Trong vòng chưa đầy một phút, sự tò mò chuyện riêng tư về Phó Quân Tiêu của những cô gái đang ngồi quanh chiếc bàn này đã vọt lên đến tối đa.
Nhưng mà Đồng Kỳ Anh chỉ trả lời một câu hỏi, đó là: "Anh cả của tôi đã có vợ chưa cưới rồi..."
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều yên lặng.
Tề Như Vân ngôi bên cạnh Đồng Kỳ Anh bật cười và đứng dậy, vừa rồi