Anh ấy chỉ thương hại Kỳ Anh, chứ không thật sự yêu Kỳ Anh.
Lý Tư San tràn đầy vui mừng, từ ánh mắt đến khóe môi đều ánh lên nụ cười mãn nguyện, cô ta đưa tay ôm lấy cổ của Phó Quân Bác, dịu dàng thầm thì: "Sau này, em sẽ chung sống hòa thuận với Kỳ Anh."
Suy nghĩ của cô ta rất đỗi đơn giản, dỗ dành Phó Quân Bác và khiến anh ấy vui vẻ còn quan trọng hơn bất cứ những điều gì cô ta đang làm.
Cô ta bây giờ đánh cược toàn bộ mọi thứ của mình vào Phó Quân Bác, cô ta hy sinh nhiều đến như vậy chỉ là vì tương lai của bản thân cô ta.
Lý Tư San nhắm mắt lại và hoàn toàn thả bay mọi suy nghĩ của mình.
Vì anh ấy, cô ta thật sự sẵn sàng làm tất cả mọi thứ! Ngay cả lúc đầu, khi cô ta lưỡng lự giữa Phó Quân Bác và Phó Quân Tiêu, thì cuối cùng, cô ta vẫn chọn Phó Quân Bác.
Khoảnh khắc Phó Quân Bác nhắm mắt lại, tất cả những gì anh ấy nghĩ đến đều chỉ là hình bóng của Đồng Kỳ Anh.
Kỳ Anh...
Là Kỳ Anh mà anh ấy ngày đêm mong nhớ...
Từng cái cau mày của Kỳ Anh, từng nụ cười ngọt ngào của Kỳ Anh, và còn cả cơ thể mềm mại đó của Kỳ Anh.
Nhưng mà dần dần...
Anh ấy và Kỳ Anh đan chặt ngón tay vào nhau và thê nguyện sẽ bên nhau cho đến khi bạc đầu.
Nhưng cuối cùng, Kỳ Anh buông tay ra nói với anh ấy rằng: "Chúng ta không thể quay lại..."
Kỳ Anh, chúng ta thật sự không thể quay lại ư? Khi Phó Quân Bác định thần lại, anh ấy nhìn thấy người phụ nữ đang ở trước mặt mình lại là Lý Tư San, nhìn thấy dáng vẻ lẳng lơ và quyến rũ của cô ta, đôi mắt của anh ấy dần dần trở nên tối sầm lại.
Tư San đã thay đổi rồi...
Cô ta không còn là Lý Tư San thuần khiết trước đây mà anh ấy từng yêu nữa.
Nói chính xác hơn là cô ta bây giờ không còn là mẫu người mà anh ấy từng yêu nữa.
Nếu không có khoảng thời gian ở bên cạnh Tư San này, thì có lẽ trong suy nghĩ của Quân Bác, Tư San vẫn sẽ mãi là người con gái anh ấy rất mực yêu thương nhưng không thể có được, bởi vì cô ta đã từng để lại trong lòng Phó Quân Bác tất cả những điều tuyệt vời nhất.
Nhưng giờ đây anh ấy biết rất rõ, cô ta chỉ đang giả vờ yêu anh ấy và lợi dụng tình cảm của anh ấy để thăm dò tập đoàn Phó thị.
Dẫu sao ở thành phố Thuận Canh, chỉ có tập đoàn Phó thị của họ là đối thủ không đội trời chung của tập đoàn Lý thị.
Tập đoàn Lý thị muốn khởi công thực hiện dự án nào thì đều bị tập đoàn Phó thị của họ nhúng tay vào cản trở.
Nhà họ Lý rất tham vọng, nhưng Phó Quân Bác còn tham vọng hơn, nhà họ Lý muốn thâu tóm tập đoàn Phó thị, ngược lại ý định của Phó Quân Bác là trong lúc hai bên đấu với nhau thì anh ấy ở bên ngoài chỉ việc “thừa nước đục thả câu” mà thôi.
Phó Quân Bác vốn đã có hạt giống tham vọng từ lâu, chẳng qua Lý Tư San chỉ là liều thuốc kích thích khiến cho hạt giống đó nảy mầm và lớn lên nhanh chóng trong lòng của anh ấy mà thôi.
Ngay sau khi cuộc mây mưa giữa hai người kết thúc, điện thoại di động của Phó Quân Bác bất ngờ đổ chuông.
Lý Tư San theo bản năng liếc nhìn màn hình điện thoại di động của Phó Quân Bác ở trên tủ đầu giường, hai chữ "Kỳ Anh"
hiện lên khiến trái tim cô ta lại đau đớn khôn xiết như mọi khi.
Phó Quân Bác bình tĩnh nhấc máy và trả lời cuộc gọi như bình thường.
“Quân Bác à, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm ở trụ sở chính.
Mọi người đều đối xử với em không tệ!” Trong giọng nói trong veo của Đồng Kỳ Anh còn mang theo nụ cười vui vẻ, dường như tâm trạng của cô đang rất tốt.
"Ừ, anh có gửi gắm anh cả để anh cả chiếu cố em nhiều hơn.
Bây giờ em làm việc ở trụ sở chính, thì sẽ không còn gặp phải những chuyện rắc rối giống như hồi trước em làm việc ở phòng thiết kế của công ty Địa Trí nữa."
Đôi môi mỏng của Phó Quân Bác hơi nhếch lên, anh ấy không kìm chế được và nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Lý Tư San nhìn thấy hết toàn bộ cử chỉ và hành động của Phó Quân Bác, trái tim của cô ta quặn lên vì đau xót.
"Vâng, mọi người đều đối xử rất tốt với e.
Nhưng mà hôm nay em lại phải xuống bếp nấu ăn cho anh cả.
Anh cả nói anh ấy đói bụng, chưa ăn cơm trưa, vả lại anh ấy không thích ăn cơm ở bên ngoài, anh ấy cứ nằng nặc muốn em phải nấu ăn cho anh ấy.” Đồng Kỳ Anh vừa oán trách, vừa than thở với Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác nghe vậy thì phì cười và an ủi cô: "Anh cả trước giờ vẫn ngang ngược như vậy mài! Bỏ qua đi! Xem ra anh cả đã dặn dò nhân viên chiếu cố cho em rồi, nên là anh sẽ không so đo tính toán với anh ấy đâu!"
“Quân Bác à, khi nào anh về? Em...
em nhớ anh!” Giọng của Đồng Kỳ Anh ngượng ngùng và yếu ớt, nhưng vẫn ngọt như mật, khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái.
Phó Quân Bác còn nhớ giọng hát của Kỳ Anh cũng rất hay, chỉ là không ngờ rằng giọng nói thẹn thùng của cô qua điện thoại lại còn khiến người ta say đảm hơn vậy nữa.
Lý Tư San ngôi bên cạnh, nhìn đăm đăm vào Phó Quân Bác.
Từ khi nào, anh ấy đã không còn tránh né Đồng Kỳ Anh, thậm chí còn công khai tán tỉnh Đồng Kỳ Anh trước mặt Lý Tư San mà không hề nể nang cô ta một chút nào? Có lẽ là do cô ta đã quá nuông chiều anh ấy rồi! Lý Tư San từng nói cô ta tình nguyện làm người tình trong bóng tối của Phó Quân Bác, bằng lòng chấp nhận Kỳ Anh