Phó Quân Tiêu hoàn toàn không đế ý đến lời nói của Tô Hoài Lan, Phó Quân Tiêu anh là ai chứ, sao lại dễ dàng tức giận vì vài ba câu nói của một người phụ nữ? Đồng Kỳ Anh từ trên gác đi xuống, trở lại nhà bếp tiếp tục giúp đỡ thím Lưu dọn dẹp mọi việc, thím Lưu nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Đồng Kỳ Anh liên quan tâm hỏi: “Mợ Hai, mặt mợ thế này là?” Thím Lưu ở bên cạnh hỏi nhưng trong đâu Đồng Kỳ Anh lại đang nghĩ đến chuyện của mình và Phó Quân Bác.
Dáng vẻ Đồng Kỳ Anh leo lên người Phó Quân Bác lúc nãy thật sự là quá trêu người rồi, lúc đó cô khoe ra bộ ngực căng tròn, đôi chân tuyệt đẹp, tư thế quyến rũ, vẻ đẹp vô cùng mê hoặc khiến ai nhìn cũng không thể cưỡng lại được.
Đồng Kỳ Anh đột nhiên cảm thấy, có phải là bản thân mình quá nhạt nhẽo vô vị cho nên Phó Quân Bác mới không có “Hứng thú” với cô.
Sở dĩ lần trước có thể thành công, hoàn toàn là do thành phần kích dục có trong lọ nước hoa đó nhưng vẫn không làm cho Phó Quân Bác vui vẻ, kết quả là chuyện đó chỉ làm được một nửa.
Còn lần sau thì sao chứ? Lân sau, cô nên làm thế nào để “Hầu hạ” Phó Quân Bác đây? “Mợ Hai, mợ đang nghĩ gì đó?” Thím Lưu cao giọng hỏi.
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới lấy lại tinh thân, cười ngại ngùng với thím Lưu một cái: “Không ạ, không có gì!” “Ôi chao, mợ thật sự tốt như này sao lại cứ thế gả cho cậu Hai chứ?” Thím Lưu tay cầm khăn lau vừa lau bếp vừa cảm khái nói.
Nếu không phải là Đồng Kỳ Anh luôn miệng nhắc tới, thím ấy thật sự sẽ không biết quản gia làm việc cho cậu cả ở nhà riêng là Đồng Kỳ Anh, bây giờ đã là vợ hợp pháp của Phó Quân Bác.
Đồng Kỳ Anh ngơ ngác hỏi lại: “Tại sao cháu không thể gả cho Quân Bác?” “Không tại sao cả, cậu Hai cũng rất tốt.
Từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng lại không được lòng ông cụ cho lắm ” Thím Lưu thở dài một tiếng.
Đồng Kỳ Anh không nhịn nổi cười nói: “Được lòng cháu là được.
Người khác không thích nhưng cháu thích.” “Con nhóc này.” Thím Lưu không nhịn được mà bật cười: “Vợ chồng cháu cứ sống vui vẻ đi!” Đứa nhóc Kỳ Anh này, tình yêu dành cho cậu Hai thật đơn thuần và đơn giản.
Chỉ là thật đáng thương cho cô, cậu cả đó...
Mặc dù trong lòng thím Lựu biết rất rõ nhưng thím ấy sẽ không nói ra những lời không nên nói cho Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh sau khi giúp thím Lưu xong thì ra khỏi nhà bếp, cô gặp một người đàn ông bên ngoài mặc một chiếc áo vest màu trắng, bên trong là chiếc áo sơ mi màu đen đeo cà vạt, túi áo vest ở trên ngực có cài một cái kính một mắt.
Người đàn ông này, Đồng Kỳ Anh đã từng gặp.
Lần trước lúc cô bị hôn mê bất tỉnh được Phó Quân Tiêu đưa đến đây, lúc đó anh ta cũng ở đây.
“ÔI Tôi mới đi công tác chưa được bao lâu, Quân Tiêu nhà chúng ta đã tìm được một người phụ nữ dắt về rồi à!” Nhiên Hoàng Minh trêu chọc nói.
Thím Lưu sau khi từ nhà bếp đi ra cũng nhìn thấy Nhiên Hoàng Minh liên cúi người chào hỏi: “Bác sĩ Nhiên đã về ạ” “Thím Lưu, mau giới thiệu cho cháu cô gái xinh đẹp này đi!” Nhiên Hoàng Minh nhìn Đồng Kỳ Anh đầy hứng thú.
Thím Lưu liên giới thiệu: “Đây là cô Đồng Kỳ Anh, vợ mới cưới của cậu chủ Phó Quân Bác, mợ Hai nhà họ Phó.” “Mợ Hai, đây là Nhiên Hoàng Minh, bác sĩ Nhiên, bác sĩ riêng của cậu cả."
“Bác sĩ Nhiên, xin chào.” Đồng Kỳ Anh hơi gật đầu chào hỏi.
Nhiên Hoàng Minh bước đến gần Đồng Kỳ Anh, hơi cúi người xuống ngửi ngửi cổ cô.
Đồng Kỳ Anh ngượng ngùng lùi về sau, né tránh sự gần gũi của Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh hiểu ý cười một cái, không kìm được mà nói: “Tôi ngửi thấy trên người cô có “Mùi hương của trinh nữ”, mùi hương quen thuộc này...
ừm? Cô chính là Tạ Liên trong Dạ Mị đó sao?” “Hả?” Đồng Kỳ Anh kinh ngạc trợn mắt nhìn Nhiên Hoàng Minh.
Làm sao anh ta biết được chứ? Lúc này, Phó Quân Tiêu từ trên lầu đi xuống, vô tình nghe được câu nói này của Nhiên Hoàng Minh anh kinh ngạc dừng bước.
“Anh nhận nhầm người rồi...” Đồng Kỳ Anh cười thẹn thùng nhưng trong lòng rất buồn bực, người đàn ông này sao lại thế chứ, tại sao lại nhận ra cô.
Lễ nào, lần trước lúc cô qua đêm ở đây, anh ta đã tháo bỏ mặt nạ của cô ra sao?Trong lòng Đồng Kỳ Anh đang suy đoán, có chút lo sợ bất an.
Nhiên Hoàng Minh giơ tay lên lắc lắc ngón tay trỏ: “No no no, khứu giác của tôi vô cùng nhạy bén.
Trên cơ thể mỗi người đều sẽ có một mùi hương đặc biệt.
Mùi hương trên người cô, tôi nhớ là một loại mùi hương có từ các cô gái gái trẻ và mùi dược thảo.
Nếu tôi đoán không nhầm thì nhà của cô đang mở một hiệu thuốc hoặc là trước đây cô đã từng tiếp xúc với dược thảo nhiều năm” Đồng Kỳ Anh nghe anh ta nói vậy, theo bản năng cũng giơ cánh tay mình lên ngửi ngửi nhưng chỉ ngửi thấy mùi hương của nước giặt quần áo.
“Xem ra tôi đoán không sai chút nào rồi!” Nhiên Hoàng Minh cười đắc ý: “Cô thật sự là Tạ Liên trong Dạ Mị” “Ừ” Đồng Kỳ Anh hơi gật đầu đáp lại theo bản