Toàn thân Tô Hoài Lan toát ra một dáng vẻ vô cùng mê hoặc, như vậy càng có sức thu hút sự bộc phát của người đàn ông.
"Anh à, có phải anh rất muốn em không? Chỉ cần anh muốn, em đều cam tâm tình nguyện!"
Bàn tay của Tô Hoài Lan dân dân mơn trớn đến bụng dưới của Phó Quân Tiêu, đầu ngón tay cô ta lướt trên quân của anh.
Tơ máu trên mắt của Phó Quân Tiêu tăng thêm mấy phần, quay người ép cô ta xuống dưới thân, nắm lấy cằm của cô ta, khẽ khit mũi: "Hừ, cô bỉ ối như vậy sao?"
Đôi mắt Tô Hoài Lan nhự muốn phát hỏa nhìn Phó Quân Tiêu nhưng vẫn cố gắng khơi gợi, kích thích anh.
"Anh à, em là Kỳ Anh! Em thật sự là Kỳ Anh! Thực ra em cũng thích anh.
Anh không thấy vui hay sao?"
"Kỳ Anh?"
ánh mắt của Phó Quân Tiêu ngày càng mơ hồ.
"Dạ, em đây.Quân Tiêu...Em là Kỳ Anh, Kỳ Anh của anh."
Đôi môi Tô Hoài Lan đỏ mọng, đôi tay run rẩy rút lấy thắt lưng của anh.
"Em thật sự là Kỳ Anh ư?"
Khuôn mặt anh tuấn của anh đỏ lên một cách không tự nhiên, nhưng ấn sâu trong đôi mắt anh vẫn là sự đấu tranh, nghi hoặc.
"Quân Tiêu, em là Kỳ Anh, người thích anh, người yêu anh..."
Tô Hoài Lan nói theo giọng của Nặc Kỳ Anh, điềm đạm chậm rãi, từng bước mê hoặc Phó Quân Tiêu.
Đôi môi Phó Quân Tiêu mím lại thành một đường, cúi đầu nhìn Tô Hoài Lan, nhíu mặt lông mày.
Không! Cô ta không phải Kỳ Anh! Người phụ nữ này không phải Kỳ Anh! Kỳ Anh không phải cô ta....
Rõ ràng không phải cô ta...
Kỳ Anh là của Quân Bác, không phải của anh...
Trong lòng có chút đau đớn,cảm giác ấy dần dần lấn chiếm ý thức của anh.
Người phụ nữ anh yêu sâu đậm lại không hê yêu anh, cảm giác này đau đớn như chết vậy.
Bỗng nhiên có tiếng: "Rầm...
Xoảng.."
Phó Quân Tiêu vung tay, toàn bộ tài liệu trên bàn, lọ bút, rơi vãi lung tung trên đất.
Trái tim Tô Hoài Lan như rớt xuống một nhịp, toàn thân như muốn xoắn lại sau đó liên mở to mắt ra nhìn.
Phó Quân Tiêu không hề quyến luyến mà đứng dậy khỏi người cô ta, quay người bước vội lấy chiếc bút bi ở dưới đất, bật nắp bút ra sau đó lấy hết sức đâm vào đùi của mình.
Vừa đâm vào, máu tươi đã trào ra, thấm đẫm bộ đồ của anh.
Nhưng dù cho có làm thế thì cũng chỉ làm anh đau đớn một chút, trong người anh vẫn có những cảm xúc đang cuộn trào biến đổi không ngừng, ngay cả một âm thanh đau đớn cũng không có.
Tô Hoài Lan ôm chặt lấy anh, vì quá sợ hãi mà không ngừng run rẩy, mồ hôi trên người túa ra liên tục.
Phó Quân Tiêu lạnh lùng vô tình với cô ta là điều dễ hiểu nhưng sao ngay cả chính bản thân mình mà anh cũng như vậy! Hiện tại anh đang cố gắng không để thuốc không chế ý thức của mình nên mới có thể ra tay tàn bạo với mình như vậy, anh muốn kéo ý thức của mình lại.
"Lạch cạch...
Lạch cạch.."
Âm thanh giày của anh