Nếu cô không cứu anh vào lúc này, có lẽ anh cả sẽ...
Tuy nhiên, so với cô, cô cảm thấy rằng cô nên đẩy anh ra ngay bây giờ và tim Tô Hoài Lan cho anh.
Nhưng mà, Phó Quân Tiêu không cho cô cơ hội chạy trốn.
Đúng vậy, anh không muốn cho cô bất cứ cơ hội nào để cô rời khỏi cơ thể anh! Anh gắt gao đem cô giam cầm,cho dù cô muốn kêu cứu, anh cũng sẽ hôn lên môi cô hoặc lấy tay che môi cô.
Phó Quân Tiêu ý thức được vị mặn trong nụ hôn này, trong lòng càng cảm thấy đáng thương càng tăng lên, tuy nhiên cho dù được xuống Tu La địa ngục, anh vẫn phải ôm lấy người phụ nữ này.
Hóa ra sau khi gác lại mọi lo toan, lòng anh thực sự hân hoan vui sướng mà trước đây anh chưa từng có.
Đơn giản, anh chỉ hôn cô và không buông tay.
Đồng Kỳ Anh ngây người trước nụ hôn của Phó Quân Tiêu, nhất thời ảo não không biết mình đang ở đâu, lúc này cô vô tình nhìn thấy vết máu đỏ đen bên tai của anh trai mình.
Anh trai đây là...
Đồng Kỳ Anh giật mình cả thể xác lẫn tinh thân, cô đã cảm nhận được răng Phó Quân Tiêu một sớm một chiều.
Thời gian không còn kịp rồi...
Từ từ, nụ hôn của Phó Quân Tiêu vô cùng hung hãn, môi, cổ, xương quai xanh và vành tai của cô đều bị anh xâm nhập.
Bàn tay anh bắt đầu tìm đến dưới quân áo của cô và vuốt ve nhẹ nhàng.
"Hừ""
một tiếng, Đồng Kỳ Anh trợn to hai mắt, lại dùng chân định đá Phó Quân Tiêu ra, nhưng anh đã bất lấy hai chân của cô không thể nhúc nhích.
"Không...Đừng!"
Trước khi lời nói của Đồng Kỳ Anh kịp nói xong, Phó Quân Tiêu lại giữ chặt môi cô và bá đạo hôn lên.
Cơ thể anh dường như càng gần hơn như thể không có khoảng cách.
Đồng Kỳ Anh không phải kẻ ngốc, cô có thể cảm nhận được những thay đổi rõ ràng ở anh.
"Hoài Lan...Giúp tôi...Tôi sắp chết..."
Giờ phút này ý thức của anh đang trở nên mơ hồ, nhưng anh không quên dùng miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo để giảm bớt mối quan hệ khó xử giữa hai người.
Kỳ Anh, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi...
Từ từ...
Tâm trí anh vang vọng: Kỳ Anh, anh muốn em, anh muốn em, anh muốn em...
Đồng Kỳ Anh lại giấy dụa không chịu nổi, đôi mắt sáng ngời chảy ra nước mắt.
Đối với Phó Quân Tiêu, một người gân như đã đánh mất chính mình, sự giãy dụa của cô đã khơi dậy khát vọng chinh phục của anh.
Ngay cả khi anh bị thương và chân cô đụng phải vết thương trên đùi, anh cũng không muốn dừng việc mình đang làm bây giờ.
Khi Đồng Kỳ Anh thấy cô không đủ sức để thoát ra và đẩy người đàn ông này ra, đầu ngón tay cô khẽ run lên.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, khi Đồng Kỳ Anh lợi dụng nụ hôn của Phó Quân Tiêu đang di chuyển xuống, cô cong người lên, đột nhiên cúi đầu xuống, cắn một phát vào vai Phó Quân Tiêu.
Vết cắn này căng đau đến mức chảy cả máu răng, nhưng anh không kêu lên một tiếng vì đau.
Anh đang ép cô làm những điều mà cô không muốn.
Cô