Nặc Kỳ Anh híp mắt nhìn người đàn ông trong bóng đêm.
Đâu óc cô rối bời, không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng cô vẫn biết được người đàn ông này còn bảnh trai, có sức hấp dẫn hơn cả Hà Tuân Định, đủ để khiến bất cứ một người phụ nữ nào say đắm vì anh.
Nặc Kỳ Anh cũng là phụ nữ. Dưới sắc đẹp của người đàn ông này, cô cũng không nhịn được rung động. Lại thêm mấy ngày gân đây phải chịu áp lực rất lớn, sự lạnh lùng của Hà Tuân Định đối với mình, Nặc Kỳ Anh không nhịn được muốn phóng túng bản thân.
Cô to gan vươn bàn tay mềm mại của mình luồn vào áo của người đàn ông: “Yêu em đi...” Bàn tay Nặc Kỳ Anh hơi lạnh, lại khiến thân thể Phó Quân Tiêu càng nóng bỏng, tiếng hít thở cũng trở nên nặng nhọc hơn. “Hừ...” Phó Quân Tiêu khẽ rên một tiếng, thân thể trở nên căng cứng.
Nặc Kỳ Anh cười nghịch ngợm, giọng nói quyến rũ: “Anh thoải mái không?”
Phó Quân Tiêu không đáp lời, đôi mắt trở nên lạnh lẽo. Trong mắt anh, động tác của Nặc Kỳ Anh quá thành thạo, biểu hiện cũng không giống lần đầu tiên.
Ban đầu anh cho räng Nặc Kỳ Anh là một cô gái ngây thơ, nhưng bây giờ xem ra anh đã nhầm rồi, Nặc Kỳ Anh không phải là lần đầu tiên. Nếu cô là loại đàn bà có thể tùy tiện chơi đùa ở hộp đêm thì anh cũng không cần thương tiếc cô. “Roẹt!” Phó Quân Tiêu hơi dùng sức, áo sơ mi của Nặc Kỳ Anh đã bị anh xé rách, ngay cả cúc áo cũng bị bong ra, có thể thấy anh ra tay mạnh cỡ nào.
Làn da trắng nõn của Nặc Kỳ Anh lõa lồ trong không khí, cô sợ hãi co rụt lại. Nhận thấy cô muốn lùi bước, Phó Quân Tiêu cười lạnh: “Sao? Cô sợ hả? Hay là lạt mềm buộc chặt? Bây giờ còn muốn giả vờ thanh thuần ư? Muộn rồi!”
Nặc Kỳ Anh cần môi, mạnh miệng đáp lại: “Ai sợ hả?!” Quần jeans của Nặc Kỳ Anh đã sớm bị Phó Quân Tiêu cởi ra.
Mặc dù trong quá trình cởi quân, Nặc Kỳ Anh cũng chẳng tình nguyện là mấy, nhưng cuối cùng vẫn bị Phó Quân Tiêu thành công cởi quần. Nặc Kỳ Anh chỉ mặc áo sơ mi nằm trên giường.
Không biết có phải là vì bị lời nói của Phó Quân Tiêu kích thích hay không, cô cũng cười lạnh: “Tôi chỉ lo lắng lát nữa anh không được, sẽ khiến tôi cảm thấy khó chịu thôi.”
“Cô nói gì?” Phó Quân Tiêu lập tức đen mặt. Bàn tay nóng bỏng của Phó Quân Tiêu luôn vào vùng kín của Nặc Kỳ Anh.
Nặc Kỳ Anh nức nở một tiếng, nhưng lại dùng tay che miệng mình, không phát ra tiếng động nào, cứ như đang hờn dỗi với anh. Đôi mắt Phó Quân Tiêu lướt qua một chút trầm tư, nhưng ngay sau đó đã bị tình dục hòa tan, không để ý tới sự khác thường ở chỗ đó, anh lập tức đâm thẳng về phía trước. Nặc Kỳ Anh đau đến mức sắc mặt tái nhợt, nhưng cô vân không phát ra tiếng động nào.
Trong mắt Phó Quân Tiêu, Nặc Kỳ Anh không phải là lần đầu tiên, có người phụ nữ nào lần đầu tiên mà không khóc đến mức chết đi sống lại? Hừ! Quả nhiên là loại đàn bà phong lưu, vậy thì anh cũng không cân thương tiếc cô làm gì! Phó Quân Tiêu nhanh chóng cảm nhận được sự tốt đẹp của thân thể Nặc Kỳ Anh, căn bản bất chấp Nặc Kỳ Anh có phải là lần đầu tiên hay không, chỉ biết điên cuồng đòi lấy. Nặc Kỳ Anh đã tỉnh rượu, nhưng dường như lại tiếp tục say, chìm nổi theo từng động tác của Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu