"Kỳ Anh?"
Phó Quân Bác nhẹ nhàng gọi.
Suy nghĩ của Đồng Kỳ Anh bị kéo lại, cô vội vàng cất bức ảnh vào ngăn trong suốt của ví rôi đưa nó cho Phó Quân Bác.
"Ví tiền của anh rơi!"
Đồng Kỳ Anh mỉm cười, hai tay trình ví tiền lên.
Phó Quân Bác cầm lấy ví tiên trong tay Đồng Kỳ Anh rồi nhét vào túi quân của mình, mỉm cười nói một tiếng: "Cảm ơn.
"
Đồng Kỳ Anh lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, thăm dò hỏi: "Quân Bác, tên của anh là do ai đặt cho?"
"Ông của anh"
Phó Quân Bác dịu dàng đáp.
"Vậy! Trước kia anh có dùng tên khác không?"
Đồng Kỳ Anh không khỏi tò mò hỏi.
Phó Quân Bác cười khố gật đầu một cái: "Có, nhưng lại bị ông của anh ghét bỏ vì cái tên đó xúc phạm bố anh.
"
"Có phải tên là Long Thành Hưng không?"
Trong lòng Đồng Kỳ Anh tràn đầy mong đợi hỏi tiếp.
Phó Quân Bác kinh ngạc nhìn Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Phó Quân Bác biểu lộ khó có thể tin, vui vẻ khoa tay múa chân, nụ cười xán lạn nói tiếp: "Em là Kỳ Anh! Em là Kỳ Anh đây! Thành Hưng quên rồi sao? Khi còn bé, ở nhà bà ngoại, em bắt cá cho anh ăn! Bà ngoại cho hai ta cùng nhau tắm rửa, anh không đồng ý, anh còn nói anh là con trai, mà con trai không thể tắm chung với con gái.
Còn có, anh không thích uống sữa dê, em uống thay cho anh.
Anh còn biết thổi kèn harmonica rất êm tai.
Còn có! "
"Còn có em chính là cô công chúa nhỏ anh chôn giấu trong lòng.
"
Bỗng nhiên Phó Quân Bác vươn tay ra, vừa ngắt lời của Đồng Kỳ Anh vừa kéo vòng eo của Đồng Kỳ Anh qua, dịu dàng ôm cô vào trong ngực.
Đồng Kỳ Anh bị cái ôm không báo trước này làm cho ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy cánh tay rắn chắc của Phó Quân Bác càng ôm cô chặt hơn.
Hóa ra!
Anh ấy vẫn còn nhớ rõ cô!
Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn chôn giấu ký ức về anh ấy trong giấc mộng của mình.
Cô vẫn cho rằng đây chẳng qua là mộng, tỉnh mộng thì sẽ không còn cái gì nữa, lại chưa từng nghĩ tới, hóa ra tất cả những thứ này đều đã từng tồn tại.
Phó Quân Bác cũng như vậy, anh chỉ coi đây chẳng qua là một giấc mộng Hòang Lương khi còn bé.
Trong mộng, có một bé gái mặc váy hồng rất xinh đẹp và đáng yêu.
"Chờ sau khi lớn lên anh sẽ cưới em, đưa em rời khỏi ngọn núi lớn này để đến thành phố lớn của chúng ta, có được không?"
Khi còn bé, trước khi chia tay, anh ấy còn nói với cô như vậy, đột nhiên ký ức vẫn còn mới mẻ.
"Kỳ Anh, anh tuân thủ hứa hẹn, cưới em làm vợ.
"
Phó Quân Bác vui mừng nói, mặc dù là trời xui đất khiến, nhưng duyên phận giữa anh ấy và cô giống như đã được quyết định từ lâu.
Đồng Kỳ Anh chợt phát hiện, mình rất thích được Phó Quân Bác ôm ấp, ở trong ngực của anh ấy, cô cảm thấy vô cùng ấm áp, rất có cảm giác an toàn.
Phó Quân Bác ôm chặt Đồng Kỳ Anh, khóe miệng nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Từ nay về sau, Kỳ Anh là người