"Tôi... sau đó anh tôi tới đón nên tôi không để cô ấy chở đi nữa” Nặc Kỳ Anh cười một tiếng với vẻ ngây ngốc.
Sáng nay cô đã thành cô gái qua quá sức cho nên vẫn nên chừa chút đức cho bản thân thì hơn. Lý do thoái thoác của hai cô gái đều không giống nhau.
Phó Bắc Quân nở một nụ cười không rõ ý nghĩa. Nặc Kỳ Anh nhìn chăm chăm vào anh ta với vẻ kinh ngạc, không thể phủ nhận rằng người đàn ông này cười lên rất đẹp trai.
Nhưng vì sao anh ta lại cười chứ? Chẳng lẽ cô nói sai cái gì rồi à? Phó Bắc Quân đã hiểu được đại khái là xảy ra chuyện gì thế là đi qua rồi giật lấy hộp bao cao su trong tay Nặc Kỳ Anh.
"Anh cô ở phòng số bao nhiêu?" Không chờ cho Nặc Kỳ Anh kịp phản ứng lại thì Phó Bắc Quân đã hỏi.
Nặc Kỳ Anh nghĩ một lúc rồi trả lời: "Hình như là số năm linh hai."
"Hạ Khanh, cô tới đây một lát."
Anh ta gọi nhân viên tiếp tân một tiếng. Nhân viên tiếp tân đó thấy Phó Bắc Quân như thấy được hoàng đế vậy, vội vàng đi tới rồi hỏi một cách cung kính: "Vâng thưa giám đốc Phó, anh có gì sao bảo ạ?"
"Cô đưa hộp bao cao su này lên phòng năm linh hai." Phó Bắc Quân không đợi nhân viên tiếp tân nói hết câu thì anh ta đã đưa hộp bao cao su trong tay cho cô ấy.
Hạ Khanh rất kinh ngạc, sau đó cô ấy câm lấy hộp bao cao su rồi quay người đi thẳng vào thang máy.
Ngay lúc Nặc Kỳ Anh không hiểu vì sao Phó Bắc Quân lại làm thế thì cô đã bị anh ta ôm ngang lên. "Tôi dân cô đi gặp bác sĩ" Anh ta nói tiếp.
Nặc Kỳ Anh giật mình, cô nhìn gương mặt đẹp trai của Phó Bắc Quân mà không hiểu sao tim lại đập thình thịch.
Cái cảm giác này... kỳ diệu quá! Sau khi đến bệnh viện thì chụp X quang trước, bác sĩ xem những tấm phim đó rồi kết luận: "Không bị tổn thương tới xương cốt mà chỉ là dây chằng ở mắt cá chân bị kéo thương mà thôi."
"Có phải là còn đau nhức thêm mấy ngày không ạ?" Nặc Kỳ Anh hỏi thăm, thật ra cô rất sợ đau.
Bác sĩ gật đầu rồi kê đơn thuốc cho cô. Lúc Phó Bắc Quân dìu Nặc Kỳ Anh ra khỏi bệnh viện thì cô móc ví tiền từ trong túi ra rồi đưa cho anh ta sáu triệu mà bố Nặc đã đưa cho cô trước lúc cô đi.
"Từ tiên vé xe cho tới tiền thuốc men bây giờ. Tôi biết có thể chỉ từng này là không đủ nhưng tôi chỉ có thể trả cho anh chừng đó mà thôi. Bởi vì mấy trăm ngàn còn lại kia tôi phải để lại làm tiên ăn." Nặc Kỳ Anh nói một cách ngượng ngùng nhưng vô cùng chân thành.
Trong mắt Phó Bắc Quân cô có một sự thành thật đáng ngưỡng mộ. Cô gái này không giống như những người phụ nữ trang điểm đậm xong già mồm làm vẻ bên cạnh anh. Ai ai cũng tính kế lẫn nhau, phải làm sao mới có thể lên chức, hoặc là làm thế nào để đạt được thứ mình muốn. Cô gái này không dối trá như thế. Nói một cách khác, có thể là do cô ấy chưa có nhiều kinh nghiệm sống.
Còn giọng nói của cô bé này rất hay, du dương không hê có chút tạp chất gì. Phó Bắc Quân nghĩ tới đây thì hỏi lại: "Cô cho rằng tôi dòm ngó tiên của cô à?"
"Tôi biết là anh không thiếu tiền, nhưng mà... tôi chỉ là không muốn mắc nợ anh mà thôi. Bởi vì thiếu nợ luôn luôn phải trả." Nặc Kỳ Anh nói. Cô vẫn luôn sống theo nguyên tắc của mình.
Phó Bắc Quân cười một tiếng, anh ta đành phải nhận lấy số tiền trong tay Nặc Kỳ Anh: "Tôi tôn trọng cách nghĩ của cô."
Anh ta nói xong thì lại móc ví rồi lấy chín triệu ra đưa cho Nặc Kỳ Anh. Nặc Kỳ Anh nhìn chăm chăm Phó Bắc Quân với vẻ sững sờ, trên gương mặt trắng nõn lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
"Có lẽ đây là lần đầu tiên cô tới thành phố Thuận Canh này nhỉ! Nhìn cô cũng không giống như là đến thăm họ hàng nên tôi đoán cô tới