Khi em gái Lý Tư San đặt bức ảnh của Đồng Kỳ Anh đạt dưới ngay mí mắt anh ta thì anh ta đã đẩy tay em gái Lý Tư San ra một cách nóng nảy và nhíu mày nói: "Đi đi đi, đừng làm phiền anh trai em tán gái"
"Anh à, người phụ nữ trong tay em chính là vợ cả của Phó Quân Bác.
Anh có chắc là anh không hứng thú với cô ta không?"
Lý Tư San cố ý lấy Phó Quân Bác ra nói khích.
Ngay khi cô ta nhắc đến Phó Quân Bác thì lập tức Lý Dạ Lạc đặt điện thoại xuống rồi giựt lấy bức ảnh trong tay của em gái Lý Tư San và xem xét kỹ càng.
"Ôi.
Được đó.
Cô ta là một người đẹp mặt mộc nha"
Lý Dạ Lạc vừa thưởng thức vừa trầm trồ khen ngợi.
"Vậy thì rốt cuộc anh có muốn chơi đùa với người phụ nữ này không?"
Lý Tư San khoanh tay đứng cạnh ghế sô pha, trịch thượng nhìn anh trai Lý Dạ Lạc đang nằm trên ghế sô pha.
Lý Dạ Lạc ném bức ảnh đi, tiếp tục cầm điện thoại di động trò chuyện với người phụ nữ.
Anh ta ngậm điếu thuốc trong miệng và nói thẳng: "Anh không có hứng thú với phụ nữ đã có gia đình"
"Em muốn được tuyên bố là người chính thức, em không muốn cả đời này làm người tình bí ẩn cho Quân Bác đâu.
Lý Tư San nói một cách nghiêm túc.
Lập tức Lý Dạ Lạc ngồi bật dậy khỏi ghế sô pha, anh ta lấy điếu thuốc trên miệng dụi tắt lửa ở gạt tàn bên cạnh rồi chửi bới thậm tệ: "Anh nói em nghe này Tư San, não em bị úng nước có phải không?"
"Chắc anh cũng đã thấy được thực lực hiện tại của Quân Bác rồi chứ.
Chẳng qua em chỉ là người môi giới và cung cấp vốn cho anh ấy mà thôi, thế mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, anh ấy đã có thể xây dựng công ty mới phát triển đến mức này.
Hơn nữa, anh ấy đã làm tốt hơn bất cứ ai khác, không phải sao?"
Lý Tư San nói chuyện một cách hùng hồn và đây lý lẽ.
Lý Dạ Lạc không khỏi trợn mắt nhìn Lý Tư San: "Hừ, anh rõ rồi.
Anh thấy em bây giờ rõ ràng là đã để tâm đến anh ta rồi có phải không? Ngay từ đầu anh đã cảnh cáo em như thế nào hả? Anh bảo em đừng đánh mất trái tim rồi còn gì?"
"Đúng.
Lúc đầu anh đã cảnh cáo em rồi.
Nhưng mà, trước khi anh cảnh báo em thì em đã thích Quân Bác rồi"
Lý Tư San nói rất gãy gọn.
Lý Dạ Lạc ngồi xếp bằng trên ghế sô pha và không khỏi dè bỉu em gái Lý Tư San của anh ta: "Tốt nhất là em đừng thật sự thích Phó Quân Bác.
Nếu em thực sự thích anh ta thì sau khi tốt nghiệp cấp ba, em sẽ không thể làm! "
"Anh trai à, điều gì nên nói, điều gì không nên nói thì anh phải là người hiểu rõ hơn em mới đúng chứ"
Lý Tư San hầm hầm tức giận mắng anh trai Lý Dạ Lạc vì thái độ châm chọc của anh ta.
Lý Dạ Lạc chặc chặc lưỡi, anh ta khẽ nhìn lướt qua tấm ảnh vừa bị ném xuống đất lúc nãy thì tự nhiên cả thể xác lẫn tính thân đều chấn động.
Bức ảnh của người phụ nữ bị chui vào dưới cái bàn, chỉ lộ một nửa phần trên cơ mặt, mắt, mũi, miệng.
"Tạ Liên sao?"
Lý Dạ Lạc nhanh chóng đứng dậy nhặt bức ảnh của Đồng Kỳ Anh từ dưới cái bàn lên, sau đó rút khăn giấy trên bàn