Phó Quân Tiêu thuận tiện đưa tay vòng qua ôm lấy bả vai Đồng Kỳ Anh, tựa đầu lên một bên vai cô, để toàn bộ một nửa sức nặng của mình đặt lên người của Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh có chút khó nhọc ôm đỡ lấy thắt lưng của Phó Quân Tiêu, đỡ anh đứng vững, thật sự muốn tìm một chỗ nào đó để anh ngồi xuống thì tốt quá.
Lúc này, bên phía ba người bạn cùng phòng thấy thể, ngay lập tức bèn sôi nổi hẳn lên, đi tới trợ giúp.
Phó Quân Tiêu toàn thân mặc một bộ âu phục màu đen, vóc người cao lớn rắn chắc, dung mạo anh tuấn, mặt mũi oai hùng mạnh mẽ.
Ba nữ sinh vừa nhìn thấy Phó Quân Tiêu trời sinh đã mang một khuôn mặt rất vẻ đẹp trai, cho dù là say rượu đến nỗi mất hồn lạc phách, cũng không làm mất đi bộ dáng anh tuấn, một đám không nhịn được nổi lên cơn mê trai.
"Kỳ Anh, anh trai cậu hả? Bộ dáng thật là đẹp trai quá đi!"
Bạn nữ cùng phòng Lam Hồng Hoa là một người thích thế giới ảo tưởng mơ mộng của nữ sinh, lúc này cô ấy giống như là một con mèo nhỏ đang làm nũng, lắc lắc cái thân mình, hai tay đưa lên miệng vuốt vuốt xuống, nũng nịu nói ra.
Cũng may, một người bạn cùng phòng khác Cung Quế Phương vẫn là nghiêm túc thăm hỏi: "Kỳ Anh, anh trai cậu có sao không?"
Đồng Kỳ Anh đáp lại: "Anh ấy uống nhiều quá"
"Vậy đi thuê cho anh ấy một căn phòng để anh ấy nghỉ ngơi đi"
Ngay cả người bạn cùng phòng không thích nói chuyện nhất là Nghiêm Khả Hân cũng đã mở miệng nói ra.
"Không sao, tớ gọi một chiếc xe đưa anh ấy về nhà là được rồi.
"
Đồng Kỳ Anh mỉm cười.
Lam Hồng Hoa không kiềm được buồn bực hỏi: "Nhà cậu ở tận thành phố Thuận Canh, đã muộn thế này rồi làm gì còn xe mà về nữa"
Đồng Kỳ Anh cười thẹn thùng: "Anh ấy, anh ấy là anh họ lớn của tớ, ở trong thành phổ Cung Huy"
"Thế thì được.
Vậy bọn tớ trở về trước.
"
Lam Hồng Hoa nói tiếp.
Đồng Kỳ Anh đỡ Phó Quân Tiêu gật gật đầu.
Lam Hồng Hoa, Cung Quế Phương, Nghiêm Khả Hân cùng xoay người rời đi, Lam Hồng Hoa còn không quên cùng với Cung Quế Phương và Nghiêm Khả Hân tiếp tục mê trai: "Anh trai của Kỳ Anh thật là đẹp trai quá! Chờ Kỳ Anh quay về, tớ nhất định phải hỏi Kỳ Anh xem anh trai cậu ấy đã có bạn gái hay chưa"
"Cậu đúng là! Vừa thấy trai đẹp đã muốn theo đuổi rồi.
Thật không có tiền đồ gì cả"
Cung Quế Phương cười nói.
"! "
Nghiêm Khả Hân ở một bên nghe là chính, không phát biểu ý kiến gì.
Sau khi ba bạn nữ cùng phòng rời đi, Đồng Kỳ Anh lấy điện thoại di động ra, đúng lúc đang chuẩn bị gọi cho Tô Hoài Lan thì lại bị Phó Quân Tiêu đưa tay giật lấy điện thoại đi.
"Đưa anh đến khách sạn"
Phó Quân Tiêu lạnh lùng nói.
Đồng Kỳ Anh liếc nhìn Phó Quân Tiêu một cái, tức giận đáp lại: "Trên người em không có tiền"
"Anh có thẻ đây"
Phó Quân Tiêu nói tiếp.
"Anh vẫn là nên đi về nhà thì hơn.
Chỗ này cách biệt thự nhà họ Phó không xa"
Đồng Kỳ Anh nhíu mày nói.
Phó Quân Tiêu đứng thẳng người lên, một tay bắt lấy cánh tay Đồng Kỳ Anh, một tay nắm cằm cô nói: "Trong khoảng thời gian này, tại sao em lại lạnh nhạt với anh?"
"Em.
.
"
Trong tầm nhìn, lập tức khuôn mặt tuấn tú của Phó Quân Tiêu bị phóng to lên, Đồng Kỳ Anh muốn nói lại thôi, hơi quay đầu đi.
Phó Quân Tiêu lại đem khuôn mặt của cô đối diện với chính mình.
Anh cùng với bóng đêm lạnh lẽo tiến gần về phía cô, hơi thở trên